Lúc Đường Phong Niên đang đứng trước lu nước rửa mặt súc miệng thì nghe được tiếng đục đục gõ gõ vang vọng từ nhà cũ kế bên. Hắn nghĩ nhà cũ kia không phải không có người ở sao? Thế là hắn nhanh chóng súc miệng rửa mặt cho xong rồi từ sân sau thò đầu qua nhìn.

Hắn thấy ông ba của hắn đang nói chuyện với một người đàn ông có dáng người cao lớn thô kệch, chú ấy tuy cười nhưng không che giấu được vẻ mệt mỏi, đứng bên cạnh là một thằng nhóc cao gần tới vai chú, gương mặt có bảy phần giống nhau, mi mắt rũ xuống, đôi môi hồng mím chặt, giống như ngọn gió cô độc trong hang núi, không hề thích những chốn đông người.

“Đây là con trai của anh hả?”

Người đàn ông trung niên thấy Đường Phong Niên thò đầu ra thì cười hỏi, Đường Phong Niên thấy mình bị phát hiện thì không trốn nữa, gãi đầu ngượng ngùng đi đến bên cạnh ba mình, nói: “Chào chú.”

Ba hắn vốn dĩ mang vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi thấy hắn thì nở nụ cười, xoa nhẹ cái đầu ổ quạ do Đường Phong Niên mới ngủ dậy, giới thiệu: “Đúng vậy, đây là thằng 2 nhà tôi.”

Đường Phong Niên thấy ba hắn định giơ bàn tay còn lại đang kẹp điếu thuốc lên xoa đầu hắn thì vội vàng tránh né, nhắc nhở: “Ba ba ba, tàn thuốc!”

“Hahaha…”

Cười cái rắm chứ cười, Đường Phong Niên đỏ mặt lén mắng thầm trong bụng, thật là mất mặt!

Hắn quay đầu không muốn nhìn ba hắn nữa, khóe mắt liếc nhìn thằng nhóc có vẻ tách biệt với hoàn cảnh hiện tại kia, cho dù bên cạnh có nói nói cười cười cỡ nào, thì tên này vẫn luôn cúi đầu lạnh nhạt, ngay cả người mới tới là hắn cũng không thèm nhìn một cái.

Thật là chảnh chọe, Đường Phong Niên bĩu môi nghĩ.

“Đây là nhóc Liễm nhà tôi, về sau hy vọng mọi người có thể quan tâm nó một chút.”

Đường Phong Niên vừa nghe, lập tức vui vẻ, chuyện quan tâm người khác hắn rành lắm, vì vậy tự tin cười vui vẻ nói với ba của nhóc Liễm: “Chú yên tâm, cháu là thủ lĩnh của thôn Tân Đường này, cháu chắc chắc sẽ hết lòng quan tâm cậu ấy.”

Nói xong, hắn còn đắc ý nhướng mày về phía nhóc Liễm, kết quả người ta không thèm nhìn mặt hắn mà quay đầu nhìn hướng khác, Đường Phong Niên xấu hổ thu hồi ánh mắt.

2 vị phụ huynh hình như không chú ý tới cơn sóng ngầm giữa 2 đứa nhỏ, vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau.

“Hahaha, anh Đường à, con trai anh rất có phong cách của anh ngày xưa nha, nhóc thủ lĩnh.”

“Thằng nhóc này siêu quậy luôn, mỗi ngày không thèm đọc sách, chỉ có lên nóc nhà lật ngói là giỏi.”

Đường Phong Niên ‘ai da’ một tiếng, ba hắn vừa nói vừa minh họa, còn vỗ một cái bốp lên trán hắn.

Nếu ngày thường, hắn có thể vô cùng thành thục mà tránh khỏi cái tán này, nhưng trước mặt người ngoài, hắn phải giữ hình tượng.

Tiếng chuyển nhà dần dần nhỏ xuống, bên cạnh vang lên tiếng khởi động xe, Đường Phong Niên còn đang duỗi cổ nhìn xem cách bài trí bên trong thì bỗng nhiên nghe ba hắn nói một câu: “Anh Từ, thuận buồm xui gió.”

Hắn khó hiểu quay đầu lại, thấy chú Từ ngồi ở trên xe, cửa sổ xe được kéo lên, chú ngồi trong xe vẫy tay tạm biệt, Từ Liễm cô đơn đứng bên ngoài.

Hắn nhìn Từ Liễm, lại nhìn ngôi nhà ngói trắng tường xám này, nhà lớn vậy mà chỉ có mình Từ Liễm ở thôi sao?

Chú Từ đi rồi, ba hắn cũng trở lại làm việc, nhưng để Đường Phong Niên ở lại, kêu hắn cùng chơi với Từ Liễm.

Nếu như trước đây có cơ hội không cần làm bài thập như này thì chắc chắn Đường Phong Niên sẽ vui chết luôn, nhưng đối mặt với Từ Liễm thì hắn nghĩ có lẽ không còn vui nữa.

Bên cạnh nhà Từ Liễm là một mảnh ruộng lúa rất rộng, chính giữa là một đường cái khá rộng, nhưng nông thôn ít xe, hiện tại chỉ có một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường, càng chạy càng xa.

Từ Liễm nhìn chằm chằm chiếc xe hơi kia khi nó đi xuyên qua ruộng lúa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. Ánh mặt trời ở phía đông chiếu thẳng vào mặt cậu, cậu rũ mắt tránh né ánh nắng chiếu tới, Đường Phong Niên đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu rồi lại nhìn chiếc xe đi xa, hắn nghĩ Từ Liễm thật đáng thương, đúng là trẻ mồ côi bất đắc dĩ mà.

Liushou ertong (lưu thủ nhi đồng), nghĩa là những đứa trẻ bị bỏ lại, cả năm có thể không nhìn thấy cha mẹ một lần, trở thành trẻ “mồ côi bất đắc dĩ”.

Hắn giơ tay muốn vỗ vai Từ Liễm, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới thì hắn đã muốn thu tay lại, thằng nhóc này vừa lạnh nhạt vừa chảnh chọe, chắc chắn sẽ ghét bỏ sự đụng chạm của hắn, kết quả hắn chưa kịp thu tay lại thì Từ Liễm đã né qua một bên.

Đường Phong Niên: “???”

Hắn có lòng tốt như vậy mà thằng nhóc này còn không thèm nể mặt hắn gì hết!

Đường Phong Niên không thèm thu tay lại mà còn cố ý muốn đụng chạm Từ Liễm, Từ Liễm lạnh mặt lách người nắm lấy tay hắn, Đường Phong Niên cực kỳ ghét ánh mắt của cậu, hai người vừa đối diện là máu nóng lập tức bùng lên, trực tiếp tránh thoát, tia lửa xẹt ra khắp nơi, nói: “Mày bị điên hả?”

“Cậu mới điên.”

Ánh mắt âm trầm của Từ Liễm nhìn hắn như nhìn rác rưởi, nói xong không muốn giao lưu gì với Đường Phong Niên nữa, nhấc chân muốn đi.

Đường Phong Niên vươn tay muốn cản đường cậu, đôi mắt vốn dĩ mang theo vài phần vui đùa giờ đây toàn là sự chán ghét giận dữ: “Mày nói lại coi.”

Ở Tân Đường này chưa ai dám nói chuyện với hắn kiểu vậy, hắn đi đến đâu ai cũng khen hắn là thông minh, lanh lẹ, mấy đứa nhỏ tuổi hơn đối với hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thằng này mới tới mà dám chửi hắn điên?

Từ Liễm bực bội nhíu mày, đẩy tay Đường Phong Niên đi, thật sự lặp lại lần nữa: “Cậu đúng là bị điên.”

Đúng là không ngoài ý muốn, mới gặp mặt ngày đầu tiên mà Đường Phong Niên và Từ Liễm đã lao vào đánh nhau, mày xô tao đẩy, cộng thêm lời nói công kích nhau đã thành công thu hút sự chú ý của bà nội Hà đang ngồi phơi nắng gần đó, người thì già nhưng giọng nói vẫn vang vọng như chuông đồng: “Chú Đường ơi, thằng hai nhà chú lại đánh nhau với người ta kìa.”

Đường Phong Niên lập tức cứng đờ, một phút mất chú ý đã bị Từ Liễm đá vào chân, vào lúc hắn chuẩn bị quỳ xuống thì chửi “đ*” một tiếng, sau đó lại tiếp tục ra tay tàn nhẫn túm lấy Từ Liễm, 2 đứa lăn lộn trên mặt đất. Lúc đó là vào đầu tháng 7, sân sau nhà Đường Phong Niên được hàng xóm mượn để phơi lúa mạch, 2 đứa lăn một vòng lên đám lúa, vừa cộm vừa ngứa nhưng mày một chiêu tao một chiêu không ai nhường ai, lăn lộn quay cuồng, không đứa nào quan tâm để ý đến đống lúa mạch bị đè bên dưới.

Mặt mũi đứa nào cũng đỏ lên, không khí căng thẳng cực kỳ, đỏ mắt nhìn nhau như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.

Ngay sau đó mông Đường Phong Niên cảm nhận được một cú đánh quen thuộc, hắn chưa kịp ‘a’ một tiếng thì lỗ tai đã bị bà mẹ hắn xách lên, đau đến nhe răng trợn mắt, lỗ tai đau mà mông cũng đau: “Mẹ mẹ mẹ, buông tay buông tay, đau đau đau, sứt tai rồi!”

“Thằng nhãi ranh này, lại đánh nhau, mỗi ngày không chịu học bài, nhóc Liễm hôm nay mới đến mà mày cũng gây chuyện đánh nhau được, mau xin lỗi người ta đi!”

Thái độ nó trước mặt mình như vậy mà còn bắt mình xin lỗi? Không đánh nhau một trận, để cho nó nhận ra ai là thủ lĩnh, bằng không nó coi mình ra gì? Nhưng sức lực trên lỗ tai càng ngày càng mạnh, thủ lĩnh lợi hại nhất của Tân Đường, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ thôi.

“Xin lỗi nha!”

Giọng nói của hắn giống như ăn 10 ký khổ qua rừng cộng thêm 10 ký thuốc nổ, vẻ mặt khó coi giống như thấy chuyện ghê tởm này cứ lặp đi lặp lại trước mặt hắn.

Thấy hắn thành thật xin lỗi, Dương Ái Hoa không nhéo tai hắn nữa, Đường Phong Niên vừa xoa tai vừa nhìn mẹ hắn thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, mới nãy còn dữ tợn mắng hắn giờ lại hiền hòa nhìn Từ Liễm: “Con là nhóc Liễm sao?”

“Con chào dì.”

“Lần đầu tiên tới nông thôn phải không? Có gì không quen cứ nói với dì nha.”

“Dạ, dì.”

“Ôi nhóc Liễm thật là ngoan.”

Đường Phong Niên trợn trắng mắt, nhìn Từ Liễm ngoan ngoãn đứng đó để mẹ hắn xoa đầu, mẹ hắn còn kiên nhẫn lấy mấy hạt lúa mạch ra khỏi tóc của Từ Liễm nữa, vậy mà lại mắng hắn không ngoan, ủa alo, ai mới là con ruột của mẹ vậy? Còn nữa, thằng nhóc Từ Liễm không biết xấu hổ, giả bộ ngoan ngoãn? Lúc nó đối với mình có đàng hoàng vậy đâu?

“Ở đây giũ sạch hạt lúa ra khỏi người rồi thì đi tắm nước nóng, bằng không cả người sẽ rất ngứa. Nhà con chắc chưa lắp máy nước nóng đâu nhỉ? Hôm nay qua nhà dì tắm đỡ đi.”

Trong nhà đúng là không có máy nước nóng, nhưng Từ Liễm ngại không muốn làm phiền người khác, đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào cho lịch sự, Dương Ái Hoa sao lại không hiểu suy nghĩ của đứa nhỏ này chứ: “Ba con đã đưa một ít tiền sinh hoạt cho nhà của dì rồi, cho nên qua nhà dì tắm là chuyện đúng lý hợp tình nhỉ.”

Ánh mắt trời chiếu lên mái tóc của cô, cô nở nụ cười dịu dàng, vuốt tóc Từ Liễm, phủi sạch bụi bẩn trên đầu cậu, Từ Liễm nãy giờ vẫn luôn mím chặt môi cuối cùng cũng buông lỏng, đỏ mặt cúi đầu nói cảm ơn: “Dạ được, cảm ơn dì.”

Đường Phong Niên đứng bên cạnh nãy giờ sắc mặt không tốt tí nào, Dương Ái Hoa không yên tâm để hắn đi với Từ Liễm, cô chờ Từ Liễm lấy quần áo xong thì dẫn cậu vào nhà bọn họ tắm rửa.

Phản ứng đầu tiên khi Từ Liễm đeo ba lô bước chân vào sân nhà Đường Phong Niên chính là quá nhiều thứ, đầy đủ đồ vật. Có vườn rau, có vườn hoa, có cây ăn quả, có cây cao to, có những phiến đá nhỏ đặt trên đất bùn, dẫm lên đó mà đi xuyên qua vườn cây, bước lên nền xi măng, lọt vào tầm mắt chính là một căn nhà 2 lầu tường trắng ngói đỏ, bên cạnh còn có 2 căn nhà nhỏ bằng xi măng, một bên xây cạnh nhà chính có ống khói tỏa ra khói trắng, chính là nhà bếp, còn căn nhà nhỏ phía sau loáng thoáng có thể thấy được những đồ vật linh tinh để ở đó, chắc là nhà kho.

Nhà tắm bên cạnh nhà bếp, mấy năm nay nhà dân địa phương đa số đều trang bị máy nước nóng, Dương Ái Hoa còn kỹ lưỡng chỉ cho Từ Liễm cách sử dụng đồng thời còn nói cho cậu biết dầu gội và sữa tắm để đâu, rồi ra ngoài nấu cơm.

Bởi vì mùa hè nên thời gian Từ Liễm tắm rửa không lâu, chờ khi cậu tắm xong thì Dương Ái Hoa đã dọn xong đồ ăn sáng đặt lên bàn, thấy Từ Liễm ra, chuẩn bị gọi cậu đến ăn cơm, thấy tóc cậu còn ướt thì kêu Đường Phong Niên lấy máy sấy tóc cho cậu. Đường Phong Niên đang cầm đũa chờ ăn cơm, hứng thú bừng bừng bị Từ Liễm là cho bay mất tiêu, không kiên nhẫn nói: “Tóc ngắn vậy sấy làm gì?”

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì lại bị mẹ Dương nhéo lỗ tai khiến hắn la oai oái, nhéo xong còn mắng: “Mày nói nhiều quá.”

Lúc hắn xoa lỗ tai chạy thoát khỏi mẹ Dương thì hình như thấy Từ Liễm đang cười, nụ cười ngắn ngủi cho nên khi hắn dừng chân liếc nhìn lần nữa thì gương mặt của cậu lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu.

Hứ, ai thèm nhìn mày.

Đường Phong Niên đi phía trước dẫn đường, để cho Từ Liễm một bóng lưng lạnh lùng.

Lúc Từ Liễm sấy tóc xoay tới xoay lui nhiều chỗ, chứ không như Đường Phong Niên cứ để chết một chỗ. Cậu cúi đầu sấy một lần, rồi ngẩng đầu sấy một lần, 5 ngón tay vuốt tóc từ trước ra sau một lượt, sấy bên trái rồi sấy bên phải, nhắm mắt cảm nhận gió nóng lướt qua toàn bộ mái tóc, cảm nhận được tóc từ ướt thành khô.

Cho nên khi Từ Liễm mở mắt ra lập tức thấy được Đường Niên Phong đang chăm chú nhìn mình, khó hiểu hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Đường Phong Niên trả lời theo bản năng: “Nếu tao đi, chắc chắn mẹ sẽ mắng tao.”

Chờ hắn hồi phục tinh thần, cẩn thận nghĩ lại, ủa không phải, đây là nhà mình mà? Mình thích ở đâu thì ở, thằng nhóc họ Từ này cấm được sao?

Hắn còn chưa kịp mở miệng, chưa kịp nói những lời đúng lý hợp tình mà hắn suy nghĩ trong đầu thì dường như Từ Liễm đối diện đã hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: “Tôi cho rằng cậu không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”

Nói xong cậu tắt máy sấy, cất gọn gàng đúng nơi đúng chỗ, chuẩn bị ra ngoài, quay đầu lại thấy Đường Phong Niên còn đứng đó nghiến răng nghiến lợi, cậu hỏi: “Không đi à?”

Đường Phong Niên ‘hừ’ một tiếng, khoanh tay đi ra ngoài, đột nhiên nhanh chân nhảy đến bên cạnh Từ Liễm, giơ hai tay lên xoa đầu cậu 1 trận, rồi lập tức chạy trốn thật nhanh, giống như có quỷ đuổi theo sau lưng vậy.

Từ Liễm siết chặt tay, giận dữ cắn chặt răng, cậu nhắm mắt, uổng công cậu chờ hắn, loại người này đúng là không ra gì mà.

Khói lượn lờ trên bếp rồi dừng lại ở trong chén, biến thành chén trứng chần hành lá trước mặt Từ Liễm, trứng trắng nổi lên trên những sợi mì màu vàng nhạt với nước dùng màu nâu nhìn rất ngon, Từ Liễm nếm thử, giống như những vất vả bôn ba mấy ngày nay đều bị sự ấm áp này xua tan.

Cậu biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân cậu bất lực, chỉ có thể tiếp thu, chấp nhận biến cố xảy ra, cố gắng sống tốt.

Cậu học được cách chấp nhận sự thật, biến chính mình thành mặt hồ lặng lẽ, cho rằng sẽ không bị cái gì dao động, bây giờ, sau mười mấy tiếng xóc nảy đi đến vùng nông thôn xa lạ này, uống được một ngụm canh ngon nhất trong mấy ngày nay, cậu nghĩ, như vậy cũng rất tốt.

-

Hạ: nhóc Niên giận qua nên xưng mày tao, hết giận rồi sẽ đổi lại nhá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play