Đường Phong Niên vừa ăn mì nóng vừa thổi phù phù, đột nhiên bị ai đó gõ đầu một cái, hắn ngậm sợi mì rồi oan ức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mẹ hắn chỉ vào Từ Liễm, dạy dỗ hắn: “Con nhìn cái nết ăn của con kìa, rồi coi nhóc Liễm ăn lịch sự ghê chưa.”

Đường Phong Niên phẫn nộ, mẹ hắn lại lôi Từ Liễm ra so với hắn! Hắn hung dữ trừng mắt nhìn cậu, lại nhìn thấy cậu lịch sự gắp từng đũa mì chậm rãi ăn, hắn lập tức ngậm miệng lại, hứ, ăn như con gái, Đường Phong Niên nghĩ thầm, nhưng động tác ăn mì cũng chậm lại.

Ăn sáng một cách nghẹn khuất xong, Đường Phong Niên đặt đôi đũa xuống gấp gáp không chờ nổi mà lao ra đường tìm đệ tử chơi.

“Mẹ, con ra ngoài chơi.”

“Làm bài tập chưa?”

Mẹ Dương đang ở trong nhà bếp rửa chén, nghe hắn nói xong thì nhô đầu ra dùng ánh mắt chết chóc nhìn hắn.

“Làm rồi làm rồi.” Mới là lạ! Nghỉ hè mà trường ai lại cho bài tập về nhà chứ!

“Nhớ về sớm ăn cơm đó, hỏi nhóc Liễm xem có muốn đi hay không, dẫn thằng bé đi chơi với.”

Đường Phong Niên nghe vậy thì chọt chọt Từ Liễm đang đứng kế bên: “Chơi bóng, có muốn đi cùng không?”

Tuy hắn mới đánh nhau một trận với Từ Liễm, nhưng cùng nhau ăn sáng xong, mâu thuẫn theo tô mì mà nuốt vào bụng hết rồi, xí xóa vậy.

“Chơi bóng? Ở đây có sân bóng?” Đầu tiên Từ Liễm ngạc nhiên, nhưng có vẻ cùng nhau ăn bữa sáng xong thì cũng không đành lòng từ chối Đường Phong Niên.

Đường Phong Niên nghe cậu hỏi câu đó, gác tay lên vai cậu kéo ra ngoài, vừa đi vừa vui vẻ nói: “Đương nhiên là có, dẫn cậu đi nhìn một cái.”

Dọc đường đi, Từ Liễm đã được chứng kiến năng lực triều hồi đệ tử của Đường Phong Niên, từ cuối thôn chạy đến đầu thôn, mới một chốc đã rủ được 7- 8 đứa nhóc đi theo hắn.

“Anh Niên, anh này là ai dạ, mới tới hả?”

Người hỏi là một thằng nhóc đen đen gầy gầy, mặc một cái áo tay ngắn kết hợp ba màu vàng, xanh, trắng, trong ngực còn ôm một trái bóng rổ.

Đường Phong Niên tiếp nhận trái bóng trong tay nhóc, sau đó nâng tay làm động tác chuyền bóng đẹp mắt, nghe được câu hỏi, năm ngón tay thu bóng về ôm trong ngực, trả lời: “Từ Liễm, hàng xóm nhà anh.”

Bóng rổ tưng bộp bộp trên mặt đất, Đường Phong Niên vừa tưng bóng vừa chạy, làm một cú ném rổ ba bước, để Từ Liễm đứng một mình ở đó với mấy đứa nhóc.

Trái bóng rổ của Đường Phong giờ đang nằm trong tay Đường Phong Niên, thấy Đường Phong Niên tự mình chơi hăng say, nhóc chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Từ Liễm. Đường Phong Niên là thiếu niên cao nhất ở cái thôn tân Đường này, nhưng anh trai mới tới hình như còn cao hơn anh Niên một chút, hơn nữa vẻ mặt cứ lạnh lùng không hợp với đám đông, một mình đi tới phía trước.

Nhóc Đường Phong liếc mắt nhìn mấy đứa nhóc xung quanh, ý bảo tụi nó đi lên phía trước tìm hiểu tình hình, nhưng đứa nào cũng ngượng ngùng, nó khinh thường liếc nhìn đám nhóc, đi đến bên cạnh Từ Liễm, nói: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi vậy?”

“Mười lăm.”

“Vậy là lớn hơn anh Niên 1 tuổi rồi.”

Đám nhóc phía sau thấy Từ Liễm tuy lạnh lùng nhưng cũng không phải không nói chuyện, nên lặp tức đi đến bên cạnh cậu hỏi này hỏi nọ.

“Anh là người ở Tân Đường sao?”

“Không phải.”

“Vậy lúc trước anh học ở đâu?”

“Thành phố B.”

“Oa…thủ đô đó, sao anh lại tới đây?”

Nhóc nọ kinh ngạc xong thì thuận miệng hỏi, hỏi xong bị đứa bên cạnh chọt một cái, nhóc nọ biết hình như câu hỏi của mình không tốt lắm, Từ Liễm nghe xong rũ mắt không trả lời, không khí xung quanh nháy mắt yên lặng, được một lúc thì mấy đứa nhóc lại nhao nhao nói chuyện khác.

Bảy tám đứa, tốp 5 tốp 3 kề vai nhau đi phía trước, Từ Liễm chậm rãi đi đằng sau, nơi này không có những tòa cao ốc, cho nên bầu trời dường như thấp hơn một chút, giơ tay là có thể chạm được, từng đám mây bồng bềnh màu xanh nhạt phiêu du trên bầu trời, như là bay đến hòa chung với khói bếp nơi xa.

Cậu ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên bả vai bị người khều một cái, thiếu chút nữa dọa cho giật mình, cậu nhắm 2 mắt cố nhịn xuống, lạnh mặt chuẩn bị hất cái tay kia ra, chủ nhân của cái tay đó dường như cũng đoán được cậu sẽ làm gì, nên trước khi cậu ra tay đã nhanh chóng thu tay về, cậu xoay người đối diện với gương mặt tươi cười dưới ánh nắng.

“Lần đầu thấy người đi đường không nhìn đường mà nhìn trời.”

Đường Phong Niên chống nạnh ngẩng đầu nhìn trời xong thì nhìn cậu. Lúc nãy hắn chạy nhiều nên ra đầy mồ hôi, muốn nghỉ ngơi chút nên trả trái bóng lại cho Đường Phong, hắn nhìn một vòng thấy một mình nhóc Liễm đi tụt lại phía sau, ngẩng ngơ nhìn trời, đúng là không hợp với đám đông, hắn nhọc lòng nghĩ.

Từ Liễm thu hồi ánh mắt không muốn phản ứng hắn, cậu muốn nhìn trời thì nhìn trời, muốn nhìn đường thì nhìn đường, liên quan gì hắn.

“Chỗ của cậu á, bầu trời có giống như ở đây không?”

Lúc trước hắn có nghe ba nói là chú Từ ở thành phố sẽ dọn về đây, cho nên hắn đã biết Từ Liễm ở thành phố B rồi, thấy cậu vẫn luôn nhìn trời, hắn cho rằng bầu trời ở thành phố B khác với ở đây.

“Cậu có đi học không?”

“???”

Tuy rằng Đường Phong Niên không học hành giỏi giang gì, nhưng hắn cũng biết Từ Liễm đang chọc ngoáy hắn.

“Chưa nghe qua câu ‘tất cả chúng ta đều sống dưới cùng một bầu trời’ sao?”

“Phụt…hahaha…”

Lúc nãy Đường Phong Niên còn tức giận vì bị Từ Liễm chọc ngoáy, nhưng khi thấy cậu nghiêm túc nói ra câu trích dẫn trên quảng cáo công ích thường xuyên nhìn thấy kia thì cảm thấy mắc cười vô cùng. Cứ tưởng Từ Liễm lạnh lùng như băng, giờ nhận ra cậu là một tên ngốc đứng đắn.

Từ Liễm không hiểu tại sao hắn cười, nghĩ thầm lúc trước mình mắng hắn không sai tý nào, tên này bị điên mà!

“Trước kia từng chơi bóng sao?”

“Không thì chơi cái gì?”

Từ Liễm phát hiện từ khi cậu gặp Đường Phong Niên thì cứ hay nói chuyện kiểu chọc ngoáy hắn, cậu há miệng thở dốc, biết nói vậy không đúng nhưng không thể thu hồi lại được.

Đường Phong Niên kinh ngạc liếc mắt nhìn Từ Liễm, hắn còn tưởng người lạnh lùng như tảng băng kia thì sẽ không chơi bóng cùng người khác.

“Cậu cũng chơi cùng người khác nữa hả?”

Tính nói thầm trong lòng thôi ai ngờ thật sự bật ra bên ngoài, Từ Liễm không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”

Đường Phong Niên lập tức hoàn hồn, nếu hắn thật sự nói lại câu đó, hắn dám cam đoạn Từ Liễm sẽ lập tức quay về nhà ngay.

“Tôi nói ở thành phố mấy cậu có trò gì vui không?”

Từ Liễm suy nghĩ, thật ra cậu rất ít khi chơi, phần lớn là chơi những môn thể thao thuận tiện rèn luyện cơ thể, những trò chơi lòe loẹt khác cậu cảm thấy quá ngây thơ.

“Không có gì vui, cũng không khác ở đây là mấy.”

“Bọn họ có chơi bóng không?”

“Có một chút.”

“Giỏi vậy sao?”

“…”

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến cổng thôn, đi đến con đập lớn kia, nhưng bọn họ vẫn chưa dừng lại, Từ Liễm hỏi Đường Phong Niên: “Chưa tới nữa sao?”

Đường Phong Niên nhẹ nhàng hái một cọng cỏ đuôi chó ven đường, hắn ngậm phần thân cỏ trong miệng, nghe Từ Liễm hỏi, hắn ở phía trước nhìn thoáng qua, chậm rãi nói: “Sắp tới rồi.”

Nói xong còn cố ý đứng sát vào Từ Liễm, nói thêm: “Yên tâm, không dẫn cậu đi bán đâu.”

Từ Liêm mặc áo thun trắng ngắn tay, cọng cỏ vô tình quét lên cổ cậu, cậu cau mày nhìn Đường Phong Niên, ngay sau đó dùng sức giật cọng cỏ ra.

Bởi vì nói chuyện nên Đường Phong Niên dùng răng cắn chặt cọng cỏ, bị Từ Liễm giật một cái thiếu điều muốn rớt cả hàm răng ra, hắn nhanh chóng nhả cọng cỏ ra, thấy Từ Liễm chán ghét ném cọng cỏ dính nước bọt của hắn đi.

Hừ, ném cọng cỏ này thì hắn vẫn có thể hái thêm nhiều cọng cỏ khác mà. Đường Phong Niên lại hái thêm mấy cọng cỏ nữa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, chỉ cầm 2 cọng, mấy cọng còn lại đưa cho Từ Liễm cầm, Từ Liễm rất muốn ném chúng đi, nhưng Đường Phong Niên lại kêu cậu.

Cậu theo bản năng nhìn qua xem Đường Phong Niên đang làm gì, hai cọng cỏ đuôi chó trong tay hắn xoay thành một vòng tròn, một cọng khác xuyên quá kéo kéo. 

“Nhìn này, Nhị Hồ.”

Đường Phong Niên đắc ý khoe khoang món đồ hắn mới làm, kéo qua rồi thu lại, Đường Phong Niên đắm chìm trong màn biểu diễn của mình, giống như thật sự có thể kéo ra âm thanh vậy.

Thằng bé đang giả bộ kéo đàn Nhị Hồ đó mấy chị em.

“Tào lao.”

Từ Liễm liếc mắt nhìn Đường Phong Niên giống như đang nhìn một đứa con nít, phí phạm mười mất giây cuộc đời của cậu.

“Cậu cũng thử xem.”

“Không cần.”

“Cậu thử đi, cái này không đơn giản đâu.”

Từ Liễm bị hắn làm phiền nên đưa mấy cọng cho hắn, chỉ giữ lại 2 cọng, thuần thục quấn thành một vòng, sau đó vừa kéo vừa thu, biểu diễn 2 lần, xong quăng vào tay Đường Phong Niên, cười như không cười nhìn hắn: “Không đơn giản?”

Đường Phong Niên nhìn cậu biểu diễn với gương mặt không cảm xúc mà mắc cười, thằng nhóc này sao dễ dụ vậy?

Từ Liễm lại thấy Đường Phong Niên cười một cách khó hiểu nữa, đột nhiên cậu liên tưởng hắn với một loại người: Thằng ngốc.

“Tôi còn biết làm một cái đòi hỏi trình độ cao hơn nữa, cậu chắc chắn không làm được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play