Đường Phong Niên lại biểu diễn nghệ thuật tạo hình cỏ đuôi chó cho Từ Liễm xem, con dế nhỏ, thỏ nhỏ, đóa hoa nhỏ, cỏ đuôi chó trong tay hắn lại tạo ra được đủ thứ hình hài khác nhau.

Đường Phong Niên vừa tạo hình vừa giảng giải lịch sử kế thừa khả năng tạo hình cỏ đuôi chó cho Từ Liễm nghe: “Khi còn nhỏ tôi đi cùng ông nội ra ngoài ruộng, sợ tôi chán nên ông liền hái cỏ đuôi chó rồi biến ra đủ mọi hình dáng khác nhau để tôi chơi.”

“À, thì ra là kế thừa từ ông nội à.”

Từ Liễm không cảm xúc nói.

“Không sai, cho nên hôm nay sư phụ liền truyền lại tài nghệ này cho con, con mau bái sư đi.”

Đường Phong Niên vô cùng hứng thú và tràn đầy chờ mong nhìn cậu.

Từ Liễm trừng mắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thực thể, chắc chắn sẽ bắn ra mấy chục con dao ghim vào hắn.

“Cút đi.”

“Sao con lại nói chuyện với sư phụ như vậy, thật vô lễ.”

 “Muốn đánh nhau?”

Đường Phong Niên lập tức nhét mấy món đồ chơi nhỏ mà hắn làm vào ngực Từ Liễm, nhét xong thì bỏ chạy, chạy được một đoạn xa thì quay đầu lại huýt sáo với cậu.

Từ Liễm siết chặt cỏ đuôi chó trong tay, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhét hết chúng nó vào túi quần.

Cậu không có ông nội, không có tuổi thơ như Đường Phong Niên, cho nên những thứ này cậu không bỏ đi được.

Đi qua đập lớn, leo qua một cái sườn núi, rốt cuộc nhìn bên sườn núi có một cái trường học, trên tấm biển vàng viết 5 chữ màu đen: ‘Trường tiểu học Tân Đường’.

Chú bảo vệ đang ngồi trú nắng phe phẩy quạt hương bồ, âm thanh của máy nghe nhạc lớn đến mức đi từ xa đã nghe được.

Nhóm Đường Phong kêu lớn mấy tiếng mà chú bảo vệ vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình nên không hề nghe thấy, cho đến khi Đường Phong Niên đi qua tắt máy nghe nhạc của chú thì chú mới giật mình thức giấc, đôi mắt sắc bén mang theo sát khí lập tức mở ra.

“Đứa nào tắt máy của ông.”

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt cười hì hì của Đường Phong Niên, chú bảo vệ định lấy quạt hương bồ gõ lên đầu hắn thì hắn thuần thục né qua.

“Chú ơi, phiền chú mở cửa cho tụi con với, tụi con muốn chơi bóng.”

Chú bảo vệ lắc lư đi tới, vừa đi vừa mắng: “Thằng nhãi này, chờ khai giảng chú sẽ méc giáo viên mày, để họ phạt mày mới được.”

“Chú ơi, con lên cấp 2 rồi.”

Cửa vừa mới mở, Đường Phong Niên đã bước đến vỗ vai chú bảo vệ rồi vênh váo nói, sau đó nhanh chóng né chiêu ‘vô ảnh cước’ của chú mà chạy tót vào trong.

Chú bảo vệ tức đến vểnh râu, tiếng mắng chửi dần chuyển qua mấy đứa phía sau chưa vào kịp, mặt mũi mấy đứa nhỏ xám xịt rụt cổ đi vào, chúng nó chưa tốt nghiệp, vẫn còn học ở đây.

Từ Liễm đi phía sau nhìn bóng dáng thẳng tiến không lùi của Đường Phong Niên nghĩ thầm sao hắn có thể làm đến mức ngay cả chó cũng ngại nữa nhỉ?

Trường tiểu học này tuy không lớn nhưng phong cảnh lại rất đẹp, đi vài bước là sẽ gặp ngay một bồn hoa lớn với những bông hoa màu tím nở rộ rất đẹp, xung quanh tường vây trồng toàn là cây tùng, sân bóng rổ ở phía xa nhất, cột rổ rỉ sét, sân cũng phai màu.

Cậu lẳng lặng nhìn, ngay sau đó liền nghe âm thanh tưng bóng ‘bịch bịch’, người phía sau ném bóng theo đường parabol, lọt vào trong rổ.

Thiếu niên hăng hái thỏa mãn búng tay một cái, xoay tại chỗ 2 vòng, đám nhóc bên cạnh reo hò vỗ tay cho hắn, giống như một khắc kia hắn thật sự đứng trên sân thi đấu ném bóng vào rổ, khán giả ngồi trên khán đài reo hò cổ vũ cho hắn.

Đường Phong Niên ôm bóng, vài bước nhảy lên bậc thang, đứng ở trên nhìn Từ Liễm cười nói: “Tới, chơi 2 ván nào.”

Từ Liễm rút tay khỏi túi quần, 2 tay đặt ở trước ngực vẫy vẫy với Đường Phong Niên.

Đường Phong Niên cười ném bóng cho Từ Liễm, đôi tay trắng trẻo vững vàng tiếp bóng, ngón tay với khớp xương rõ ràng nâng trái bóng lên xoay, sau đó Từ Liễm liếc mắt nhìn Đường Phong Niên một cái, ngón tay chuyển động nâng trái bóng lên, rồi lại giữ tư thế như vậy đi xuống bậc thang, đổi bóng qua hông rồi tung một cú ném ba điểm.

Bóng rơi xuống đất được Từ Liễm tiếp được, cậu ôm bóng ngẩng đầu cười cười với Đường Phong Niên.

Đường Phong Niêm kính nể vỗ tay cho cậu, đám nhóc bên cạnh cũng hùa theo.

Hắn nghĩ Từ Liễm là nhóc băng tuyết thành tinh chỉ biết châm chọc người khác, ai ngờ cũng khá giỏi.

“Tới đấu một trận đi, cậu 4 tôi 4, chúng ta so xem ai là trùm bóng rổ Tân Đường.”

Đường Phong Niên nóng lòng muốn thử.

“Trẻ con.”

Từ Liễm liếc mắt nhìn hắn, Đường Phong Niên còn định nói gì đó, liền thấy Từ Liễm ôm bóng lướt nhanh qua người hắn, hắn lập tức cản lại, Từ Liễm làm 2 động tác giả, Đường Phong Niên không cản kịp bóng vào rổ.

“Được lắm, tên nhóc này xấu tính thật.”

Đường Phong Niên vui đùa đấm Từ Liễm một quyền, Từ Liễm thắng được hắn nên tâm trạng vui vẻ không thèm so đo.

Ngay sau đó Đường Phong Niên cũng bắt đầu nghiêm túc, hắn cùng bốn đứa nhóc trong nhóm chơi từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương muốn gì, mà Từ Liễm đối với 4 đứa còn lại không thân, hơn nữa cậu thích chiến đấu một mình hơn, thành ra 1 chọi 5, cuối cùng Từ Liễm thua nhưng chơi một trận vô cùng sảng khoái.

Trường học trên núi có thể nhìn bao quát toàn cảnh, không ít nhà đã bắt đầu có khói bếp bay lên, chơi tận hứng xong bọn họ dẹp đường hồi phủ.

Khi bọn họ rời khỏi cổng trường, chú bảo vệ lại mở nhạc đinh tai nhức óc, tay cầm quạt hương bồ tiếp tục hưởng thụ, quạt hương bồ phe phẩy, ghế bập bênh lắc lư, không hề có chút dấu vết nào của một người từng giận dữ như lúc nãy.

Vẻ mặt Đường Phong Niên bình thản như đã biết từ trước, ra khỏi cổng thì giống như một thằng điên, nhanh chân chạy về phía trước, còn so tốc độ với mấy đứa nhỏ.

Gió thổi phất qua mặt hắn, đầu óc như bị cái gì đó kích động, hét lên đầy sảng khoái: “Oaaaaa…..aaaaaaaaa….”

Từ Liễm chậm rãi từ phía sau đi tới, lúc trước cậu đã đọc một số sách khoa học xã hội, trong đó có nói ‘hoàn cảnh sống tác động tuyệt đối đến sự trưởng thành của con người’. Thôn Tân Đường đã nuôi ra được một Đường ‘Điên’ Niên, cậu nghĩ, cậu không muốn bị đồng hóa thành Từ ‘Điên” Liễm.

Fēng (: tốt đẹp) trong tên bạn Niên đọc cùng âm với từ Fēng (: điên rồ)

Lúc Từ Liễm đi dạo đến dưới chân núi, đám nhóc với Đường Phong Niên đang chống gối thở dốc, nhìn thấy Từ Liễm cuối cùng cũng tới nơi, Đường Phong Niên giống như hưng phấn quá mà tay nhanh hơn não, hắn gác tay lên vai Từ Liễm, ghé vào vai cậu mà thở phì phò.

Từ Liễm ngẩng ra nhưng không tránh, cậu nghiêng người nhìn Đường ‘Điên’ Niên trước mặt, nói: “Cậu xong chưa?”

Đường Phong Niên gian nan giơ một ngón tay đến trước mặt Từ Liễm lắc lắc, hắn vẫn đặt đầu trên vai Từ Liễm, chỉ nghiêng đầu qua nhìn cậu, vừa thở vừa cười: “Là tại cậu quá chậm.”

Chờ đầu óc Đường Phong Niên hoạt động trở lại, hắn nhấc đầu khỏi vai Từ Liễm, hơi kinh ngạc nhướng mày, Từ Liễm không có đẩy mình ra nha.

Từ Liễm hình như có thể hiểu được hắn suy nghĩ gì nên nhanh chóng đi về phía trước. Đường Phong Niên nhịn không được mà cong khóe miệng, nhưng lại không nói gì hết.

Lúc đi ngang qua con đập, bọn họ gặp được bà nội của Đường Phong đang đi kêu nó về ăn cơm.

“Phong ơi, Phong ơi, đừng chơi nữa, về ăn cơm thôi.”

“Con nghe rồi, nội.”

Đường Phong vội vàng chào tạm biệt bọn họ, rồi đi cùng bà nội của nó trở về nhà, bà nội mang theo khăn tay tùy tiện phủi phủi sau lưng nó, người già nhưng giọng rất khỏe, bọn họ đứng sau lưng vẫn có thể nghe được.

“Chơi giỡn gì dữ vậy, cả người toàn mồ hôi.”

Đường Phong Niên gãi đầu nhìn một già một trẻ đi xa, quay đầu nói với Từ Liễm: “Nội tôi trước đây cũng hay đi tìm tôi như vậy, giọng nội vô cùng vang dội luôn, mỗi lần tôi qua nhà ai đó chơi, ở trong nhà vẫn có thể nghe được nội tôi kêu ở ngoài cửa, ‘Niên ơi Niên, về nhà ăn cơm thôi’, hahaha…”

Từ Liễm yên lặng lắng nghe, cũng không hỏi thêm ‘vậy bây giờ thì sao?’.

Đường Phong Niên dẫn bọn họ đi một con đường khác, xuyên qua đường ruộng rất hẹp, bọn họ giống như đi cầu độc mộc vậy, Đường Phong Niên dang rộng 2 tay, quay đầu nói với Từ Liễm: “Nhìn xem tôi có giống đang ngự kiếm như trong truyện tu tiên không?”

Nói xong còn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là té xuống ruộng luôn, Từ Liễm cười nhạo: “Cậu không đi đàng hoàng thì sẽ trở thành con khỉ dính bùn cho coi.”

Đường Phong Niên mất hứng quay đầu, cuối bở ruộng là một đường ruộng nhỏ, bên cạnh có một cái ao, có bậc thang để đi xuống.

Đường Phong Niên cởi giày đi chân trần bước xuống bậc thang nghịch nước, hắn kêu khẽ một tiếng sảng khoái, cảm giác nước lạnh rất thoải mái, hắn nhanh tay vốc nước rửa mặt, đám nhóc con bên cạnh cũng xắn ống quần lấy chân nghịch nước, Đường Phong Niên ngồi xổm bên cạnh chưa kịp chuẩn bị đã bị uống một đống nước rửa chân, hắn cũng vốc nước tạt lên người đám nhỏ, đám nhóc la lên bắt đầu cách hắn xa, hắn chống nạnh nhìn quanh bốn phía, trong lòng thầm cười nhạo, ai cũng phải sợ hắn.

Ngay sau đó khóe mắt liếc thấy Từ Liễm đứng trên đường ruộng, không hề dính chút nước nào.

Hắn không cho phép trong tầm mắt lại có người không bị hắn tạt nước, khóe miệng nhếch lên, hắn bụm tay lại đựng nước nhanh chóng chạy lên bậc thang, Từ Liễm muốn tránh nhưng không kịp, ướt từ đầu đến ngực.

Từ Liễm lau nước trên mặt xong, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Đường Phong Niên, nếu ánh mắt có thể nói, vậy nó sẽ nói là ‘cậu chết chắc’.

“Trẻ con.”

Từ Liễm vuốt mái tóc ướt của mình, nhấc chân đi về phía trước, Đường Phong Niên nhìn cậu bị ướt rồi, bản thân mình đắc thủ liền bắt đầu cười không ngừng, nhưng cũng đề phòng Từ Liễm trả thù, kết quả cậu không làm gì hết, chỉ xoay người bỏ đi, Đường Phong Niên vội vàng chạy lên bậc thang, mang giày vào rồi đuổi theo Từ Liễm.

“Cậu giận sao?”

“Cậu đừng giận nha.”

“Tôi xin lỗi cậu nhá?”

“Ê ê ê?”

Dọc đường đi Đường Phong Niên hết sức năn nỉ cậu, sau đó không biết nước từ đâu tạt vào mặt hắn, miệng hắn hứng trọn mớ nước đó. Đường Phong Niên trợn mắt nhìn Từ Liễm cười cười nhìn mình, được lắm, thì ra tên nhóc thúi này cố tình chơi mình.

Từ Liễm thong thả ung dung phủi tay, sau đó ghé sát bên người Đường Phong Niên đang lấy khăn lau nói: “Huề nhau.”

Mẹ nó, tức thật chứ, Đường Phong Niên tức giận nghiến răng, hung hăng lau mặt một phen, hắn cảm thấy từ bây giờ hắn và Từ Liễm không đội trời chung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play