Lúc bọn họ rửa tay xong trở về, Đường Thuấn- ba của Đường Phong Niên từ ngoài ruộng cũng đã trở về, cởi mũ rơm xuống, ba Đường đang rửa tay ở ngoài giếng, nghiêng đầu thấy đám nhóc Từ Liễm, đuôi mắt cười ra nếp nhăn.

“Nhóc Liễm về rồi à.”

Từ Liễm ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chú ạ.”

“Ừ.”

Lúc ăn cơm, Dương Ái Hoa đưa cho Đường Phong Niên một cái cà men, nói: “Đi đưa cơm cho bà nội đi.”

Đường Phong Niên đang tập trung gặm đùi gà, nghe vậy nhanh chóng gặm cho xong cái đùi gà trên tay sau đó đứng lên nhanh chóng chạy đi: “Tuân lệnh!”

Từ Liễm mới chú ý ở cửa sau nhà chính còn có một cái sân, Đường Phong Niên mở cửa xong liền biến mất, cậu thu hồi tầm mắt, không có ý định tò mò chuyện của người khác.

Nhưng mẹ Dương vừa gắp đồ ăn cho cậu vừa giải thích: “Bà nội Đường Phong Niên năm ngoái bị đột quỵ, nằm một chỗ trên giường, tới bữa ăn dì đều kêu thằng Niên đem đồ ăn qua cho bà.”

Ăn xong bữa cơm mà Đường Phong Niên vẫn chưa trở lại, Từ Liễm đeo balo chào ba Đường mẹ Dương rồi trở về nhà mình.

Nhà bọn họ tuy là hàng xóm, nhưng thật ra nhà Từ Liễm ở phía dưới nhà Đường Phong Niên, lúc trở về phải đi qua một con dốc nhỏ, vị trí cửa sau gần với sân sau nhà Đường Phong Niên, cậu không muốn vào từ cửa sau nên đành đi một vòng.

Nhà ở phía đông, đối diện là trăm mẫu ruộng lúa, mênh mông vô bờ, còn có một màu vàng rực của lúa đang được phơi trên đường, phía nam là một dãy ruộng nước, phía bắc có một căn nhà, là nhà của bà lão đã méc mẹ Dương 2 đứa đánh nhau hồi sáng, còn phía tây chính là nhà của Đường Phong Niên.

Cậu vào từ cửa chính, lên lầu 2, lầu 2 có một cái sân nhỏ rất thích hợp đặt một cái ghế dài, nằm trên đó ngắm trời ngắm mây, ngắm những ruộng lúa xa xăm. Phòng cậu dựa vào hướng bắc, vào phòng đóng cửa lại, cậu nằm liệt trên sô pha không nhúc nhích nổi nữa.

Trong đầu xuất hiện những hình ảnh kỳ quái, hình ảnh xe chạy trên đường xóc nảy khiến cậu muốn ‘huệ’ tới nơi, hình ảnh xe chạy càng ngày càng xa khỏi cánh đồng lúa vàng ươm, hình ảnh cùng người nào đó nóng máu đánh nhau lăn lộn trên đống lúa đang phơi, hình ảnh người nào đó mặt mày vui vẻ ngậm cỏ đuôi chó, đánh bóng vào rổ xong rồi còn đắc ý xoay 2 vòng, để chân trần chạy đến tạt nước vào người cậu…

Chờ khi Từ Liễm mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trời đã trở thành trái cam treo trên cửa sổ nhà cậu, cây tùng ở trên núi xa kia như được dát vàng, bầu trời như được nhuộm màu. Cậu lấy đồng hồ từ trong ba lô ra xem, nhìn thoáng qua, đã qua 4 giờ chiều, cậu đã ngủ 3 tiếng.

Kéo bức màn che cửa sổ ra, chuẩn bị đọc sách, kết quả vừa mới lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì bắt gặp được hình ảnh Đường Phong Niên đang ngồi trên bàn học vò đầu bứt tai.

Đường Phong Niên đang bực bội làm bài tập hè, hôm nay mẹ hắn đột nhiên kiểm tra tập vở rồi bắt hắn giải quyết đống bài tập này ngay, hắn không kịp trở tay còn bị mẹ đánh cho mấy cái. Mẹ hắn đưa ra quy định cho hắn, nếu hôm nay không làm xong sẽ lột da hắn, hắn chỉ có thể cắn răng ở nhà, vừa viết vừa thất thần, đang thất thần thì thấy màn cửa sổ đối diện cuối cùng cũng được kéo ra.

Đường Phong Niên vui sướng ngồi ngay ngắn lại, mỗi ngày hắn đều nghe ba hắn nhắc mãi, con của chú Từ học rất giỏi, năm nào cũng được hạng nhất, giấy khen chất đống ở nhà, cho nên Từ Liễm vô tình trở thành cứu tinh của Đường Phong Niên.

Đường Phong Niên ở bên này vẫy vẫy tay với Từ Liễm, chỉ chỉ vào bài tập của mình, Từ Liễm nhẫn nhịn đến mức thái dương nổi gân xanh, đáng lẽ cậu không nên kéo màn ra.

Đang do dự có nên kéo màn lại hay không, kết quả người phía đối diện đã biến đi đâu mất, cậu trầm mặc một hồi, ngay sau đó cậu đã thấy bóng dáng Đường Phong Niên ôm tập sách chạy như điên, xuyên qua sân, lẻn qua cửa sau, xông thẳng đến hướng nhà mình…

Từ Liễm hít sâu 2 hơi rồi mới xoay người xuống lầu, cửa đã bị khóa, cậu chậm rãi đi từng bậc từng bậc xuống dưới, liền nghe thấy tiếng gõ ầm ầm ở cửa sau.

Cửa vừa mở, sự kích động của Đường Phong Niên như muốn tràn ra ngoài, có trời mới biết học sinh cùng tuổi thậm chí cùng cấp với hắn ở cái thôn này chỉ có một mình hắn, mỗi ngày trôi qua với biết bao nhiêu là khổ sở.

Sự tồn tại của Từ Liễm đối với hắn chính là niềm vui, hạnh phúc ngoài ý muốn.

Lần đầu tiên tới nhà Từ Liễm, Đường Phong Niên đã tò mò nhìn khắp nơi, nơi này có lẽ do mới chuyển tới nên đồ đạc rất ít, trong phòng khách có một cái bàn bát tiên với 4 cái ghế, không còn đồ vật gì khác, cầu thang đi lên rất sạch sẽ nhưng cũng rất trống trãi, hắn đi theo Từ Liễm lên lầu 2, vào phòng rồi hắn mới có cảm giác có người ở.

Giường gỗ có khắc hoa văn, giường nệm màu xanh đậm, dưới đất được lót gạch men màu trắng, bên cạnh là một chiếc sô pha, đối diện sô pha là tủ quần áo và kệ sách, kệ sách hiện tại để trống, như bên dưới lại có mấy cái thùng giấy chưa mở, bàn học của cậu đặt ngay dưới cửa sổ đối diện phòng hắn, vị trí rất tốt, nhưng chỉ có một cái ghế.

Ngay lúc Đường Phong Niên nghĩ có nên chạy về nhà lấy ghế qua không thì Từ Liễm đã cất sách trên bàn đi, nói với hắn: “Ngồi đi.”

Đường Phong Niên ngước mắt trông mong nhìn Từ Liễm, Từ Liễm ngầm hiểu, mở một trong mấy cái thùng giấy ở bên kia ra, lấy bài tập hè đưa cho hắn.

Đường Phong Niên trịnh trọng giơ 2 tay ra nhận lấy, nhìn thấy hàng chữ ngay ngắn bên ngoài bìa tập, mỗi một chữ đều mang theo sự sắc bén. Lúc học tiểu học hắn hay luyện chữ, nếu chữ nào đẹp hắn sẽ giữ lại dán lên tường để tự mình chiêm ngưỡng, bây giờ cảm thấy chữ của mình không bằng một góc chữ của Từ Liễm.

Nhưng nhờ vậy hắn mới biết thì ra chữ ‘Liễm’ trong Từ Liễm chính là chữ ‘Liễm’ này, một chữ rất phức tạp ít khi thấy. Tiếp tục mở tập ra, hắn nhịn không được mà âm thầm tán thưởng, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, chữ số Ả Rập cũng có thể viết đều và tinh tế như vậy, hắn cảm thấy việc Từ Liễm trở thành hàng xóm của hắn giống như là vô tình nhặt được bảo vật vậy

Đường Phong Niên nhịn không được mà lật thêm vài trang nữa, sau đó mới nhận ra vị học sinh giỏi này đã làm xong toàn bộ bài tập hè. Trời đất ơi, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu thôi mà, bài tập đã làm xong hết rồi?

Đến hôm nay Đường Phong Niên mới chân chính cảm nhận được bản thân mình chính là học sinh dốt, hắn xoay người nhìn Từ Liễm đang sắp xếp lai kệ sách, nói: “Cậu đã làm hết toàn bộ bài tập hè rồi hả?”

Từ Liễm đang tập trung sắp xếp sách vở, nghe được thì ‘ừ’ một tiếng, cũng không quay đầu nhìn hắn.

Đường Phong Niên nhìn Từ Liễm như nhìn thấy thần tiên trên trời, hắn nghĩ chắc chắn phải ôm đùi Từ Liễm rồi!

Nội tâm dâng trào cảm giác vui sướng, Đường Phong Niên cầm bút lên chuẩn bị múa bút thành văn, vừa viết vừa liếm môi, nở một nụ cười cực kỳ đáng khinh. Từ Liễm liếc mắt nhìn qua liền chịu không nổi, cậu không chịu được Đường Phong Niên nhìn tập mình với ánh mắt ba chấm như vậy, khiến cậu cảm thấy mấy cuốn tập của cậu sắp không giữ được ‘trinh tiết’ nữa.

Một cuốn sách đập ‘bộp’ lên đầu Đường Phong Niên, hắn ‘ai da’ một tiếng.

“Viết cho đàng hoàng.”

Từ Liễm nhìn chữ của Đường Phong Niên xấu như gà bới vậy, càng nhìn càng cảm thấy đau mắt, gõ đầu hắn xong thì không muốn nhìn thêm nữa, xoay người đi chỗ khác.

Đường Phong Niên xoa chỗ bị đánh, Từ Liễm ra tay cũng không mạnh, nghĩ đến mình còn đang mượn vở của người ta cho nên không hề có chút tức giận nào với cậu, tiếp tục tập trung chép bài.

Ngoài cửa sổ, ánh cam hoàng hôn trở nên đậm hơn, dần dần chuyển thành màu đỏ tạo thành một màu sắc rực rỡ và chói lọi, mặt trời di chuyển về phía tây, giống như muốn giấu mình phía sau chạc cây tùng kia.

Trong phòng, một người tập trung viết bài, một người thong dong đặt đồ lên kệ sách, không khí hoàn toàn yên ắng, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi bay một góc màn, để chút ánh sáng còn lại len lỏi vào phòng.

“Xong xuôi.”

Đường Phong Niên hung hăng đậy nắp bút lại, âm thanh ‘lạch cạch’ phá vỡ sự yên lặng, nhìn nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, Đường Phong Niên bắt tréo chân, ngã lưng ra sau ghế, tâm trạng vui vẻ ngâm nga một khúc nhạc.

Thưởng thức xong thành quả lao động của mình, Đường Phong Niên quay người nhìn Từ Liễm, Từ Liễm đang tập trung nhìn kệ sách của mình, từng quyển sách đều được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, tất cả các ngăn đều được lắp đầy, ngoài ra giữa các ô trống còn được đặt thêm những món đồ trang trí như máy bay, khủng long, đồng hồ cát…

“Những món đó đều do cậu lắp sao?”

Khủng long và phi cơ là đồ chơi lắp ghép bằng gỗ, ba của Đường Phong Niên cũng từng mua cho hắn, nói là cùng nhau lắp, nhưng rồi ai cũng lắp không được, cuối cùng đưa cho chú 2 của hắn. Cho nên Đường Phong Niên nghĩ ai mà lắp được những món đó đều là thiên tài.

Từ Liễm lại tiếp tục ‘ừ’ một tiếng, động tác tay chưa từng ngừng lại.

“Thật là giỏi.”

Đường Phong Niên chống cằm nhìn cậu, thật lòng khen ngợi.

Từ Liêm ngừng tay liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt như muốn nói ‘đơn giản mà’, nhưng khi thấy ánh mắt Đường Phong Niên lấp lánh như ánh sao, hầu kết lăn lộn một chút, khàn giọng nói ‘ừ’.

“Muốn tôi phụ cậu một tay không?”

Đường Phong Niên ngồi nghiêng trên ghế nhìn động tác chậm chạp của cậu, nhịn không được hỏi.

“Không cần.”

“Ờ.”

Đường Phong Niên làm bài tập xong thì muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng làm như vậy lại có cảm giác dùng xong thì vứt, hơn nữa ngồi ở đang nhìn Từ Liễm từ từ dọn dẹp đồ cũng không phải quá nhàm chán, mỗi một hành động của cậu đều rất điềm đạm, thoải mái. Có đôi khi một bàn tay cần bốn năm quyển sách, ngón tay thon dài cầm lấy phần gáy sách, bởi vì khá nặng nên gân xanh nổi lên. Có đôi khi Từ Liễm chỉ cầm từng quyển từng quyển xếp lên kệ, đồ vật rất nhiều vậy mà Từ Liễm cứ làm từ từ, từ từ, không hề vội vã, không lộn xộn, có thứ tự rõ ràng.

Bàn tay cầm sách đột nhiên dừng lại, Đường Phong Niên tập trung nhìn cậu thì đột nhiên đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu.

“Làm bài xong rồi thì về đi.”

“Lát rồi về, giờ về cũng chán.”

“Cậu ở đây thì không chán à?”

“Không.”

Từ Liễm không nói nữa, tiếp tục làm việc.

“Tùy cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play