Buổi sáng Đường Phong Niên bị mẹ gọi dậy bằng chổi lông gà, đã hơn 9 giờ, mẹ Dương muốn đem chăn đệm trong phòng Đường Phong Niên ra phơi, vừa xốc chăn hắn lên vừa mắng: “Ngủ nhiều thật sự, chất lượng giấc ngủ của con có thể so với heo rồi đó.”
Đường Phong Niên còn chưa tỉnh hẳn, ngồi trên giường gãi đầu, tay còn lại che bớt ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, một lúc sau mới thích ứng được. Đường Phong Niên nhìn thấy Từ Liễm mặc áo thun ngắn tay ngồi ngay ngắn đọc sách, thoải mái, sạch sẽ, gương mặt lạnh lùng, nhìn qua là biết không phải mới ngủ dậy.
Đường Phong Niên nghĩ, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, dậy sớm đọc sách, hắn bám vào cửa sổ vẫy tay với Từ Liễm: “Ông bạn Từ, buổi sáng tốt lành nhá.”
Từ Liễm ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa sổ, thấy một thằng nhóc đầu tóc bù xù nhưng tràn đầy sức sống đang vẫy tay với mình, từng tia ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt hắn, tươi cười rạng rỡ.
Cậu nhìn lên đồng hồ, không cảm xúc nói: “Không còn sớm nữa.”
Giữa 2 người vẫn có chút khoảng cách, hình như Đường Phong Niên không nghe rõ, chống tay lên cửa sổ, nửa thân mình vươn ra ngoài một đoạn, vui vẻ hỏi: “Cậu nói gì?”
Từ Liễm thấy nửa người hắn vươn ra ngoài, trong lòng thầm sợ giùm hắn, gân xanh trên trán lại bắt đầu giựt giựt, hét lớn: “Lùi vào trong đi."
"À.”
Đường Phong Niên nghe xong thì rụt người vào, sau đó đi xuống lầu rửa mặt, Từ Liễm ngẩng đầu là có thể thấy được Đường Phong Niên đứng súc miệng cạnh lu nước đối diện với đám rau, xong còn phun nước vào chúng nữa, không giống 14 tuổi, mà giống 4 tuổi hơn.
Vệ sinh cá nhân xong, Đường Phong Niên không hề trì trệ một giây phút nào để đi tìm Từ Liễm, lúc thấy hắn đi về hướng này, Từ Liễm đóng sách lại, chậm rãi xuống lầu mở cửa cho hắn, tay Đường Phong Niên mới vừa giơ lên thì cửa đã mở ra.
Đường Phong Niên ngạc nhiên: “Thấy phép thuật của tôi chưa?”
Từ Liễm đứng dựa vào khung cửa: “Cậu nghĩ tôi có ngốc hay không?”
Đường Phong Niên tự hỏi câu hỏi này của cậu có ý gì, ý của học sinh giỏi là cậu thông minh nên đoán được mình sẽ đến phải không: “Đó là do chúng ta tâm linh tương thông.”
Học sinh giỏi lập tức quăng cho hắn một cái nhìn khinh thường, một cái nhìn khiến cho Đường Phong Niên tức đến bật cười, đánh một cái mạnh lên vai Từ Liễm, cười mắng: “Ê, nhìn kiểu gì đấy?”
“Cậu cũng hiểu hả?” Từ Liễm đẩy tay hắn ra, đi vào trong nhà, Đường Phong Niên đi theo cậu lên lầu 2.
Phòng của cậu hôm nay đầy đủ hơn so với hôm qua, trên kệ đã chất đầy sách, mấy thùng giấy trên mặt đất không còn nữa, toàn bộ căn phòng vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Đường Phong Niên đứng trước kệ sách, nhìn những món đồ trang trí, quay đầu hỏi Từ Liễm: “Cậu có đồ chơi gì không?”
Từ Liễm ngồi trên sô pha uống nước, nhướng mày suy nghĩ, cười như không cười, hỏi: “Khải giáp dũng sĩ?”
Đường Phong Niên lập tức hưng phấn: “Cậu cũng có sao?”
“Tôi không chơi đồ chơi dành cho con nít 3 tuổi.” Từ Liễm đặt ly nước lên bàn trà, nhàn nhạt nói.
Hừ, cái thằng nhóc này sao cứ thích châm chọc người khác thế nhỉ!
Đường Phong Niên đặt mông ngồi xuống sô pha kế bên Từ Liễm, giải thích cho cậu biết đó không phải là đồ chơi cho con nít 3 tuổi: “Trong lớp tôi có nhiều đứa chơi cái đó lắm nha.”
“Vật hợp theo loài?”
“TỪ LIỄM!”
Nhóc điên bắt đầu xù lông, Từ Liễm im lặng không nói nữa, cậu chậm rãi suy nghĩ xem mình có đồ chơi gì không? Quay đầu hỏi hắn: “Chơi rubik không?”
“Hả?”
Từ Liễm đứng lên đi tới tủ đầu giường lấy ra 2 khối rubik, một cái là rubik tam giác, một cái là rubik tứ giác, cái tứ giác đã bị xoay tùm lum rồi, còn cái tam giác thì vẫn nguyên như mới, nhưng Từ Liễm đã nhanh chóng xoay cho nó tùm lum như cái kia, cậu xoay xong thì đưa cho Đường Phong Niên.
Đường Phong Niên xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử, vui sướng cảm thụ khối rubik xoay chuyển trong tay, tràn đầy tự tin nói: “Nhìn tôi nè.”
Từ Liễm ngồi xuống sô pha, một tay xoay khối rubik, một tay chống cằm nhìn Đường Phong Niên. Đường Phong Niên ngồi dang 2 chân ra, hay tay tì lên đầu gối, cả người hơi đưa về phía trước, vô cùng tập trung nhìn khối rubik trong tay, đôi tay nổi gân xanh cầm rubik xoay chuyển một cách rất chuyên nghiệp, ra vẻ thâm sâu khó lường.
Từ Liễm cười nhạo một tiếng, bởi vì cuối cùng một mặt cũng xoay không ra.
Đường Phong Niên thật sự bực bội, còn bị cười khinh thường: “Cậu cười gì chứ?”
“Không cười, cậu nghe nhầm rồi.”
Từ Liễm thu hồi ánh mắt tập trung vào khối rubik trong tay mình, Đường Phong Niên không tin là mình nghe nhầm, hắn nghi ngờ cẩn thận nhìn mặt Từ Liễm, ngoại trừ lạnh lùng thì cũng chỉ có lạnh lùng, hừ, cứ giả bộ đi!
Lạc cạch một tiếng, Từ Liễm đặt khối rubik trong tay lên bàn trà, cậu quay đầu nhìn Đường Phong Niên, nhướng mày: “Xong rồi.”
“Nhanh vậy?”
Đường Phong Niên kinh ngạc thầm nói, chời mé, đây là đầu óc học sinh giỏi sao?
Từ Liễm nhìn đồng hồ: “2 phút 30 giây, bình thường.”
Cậu dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn Đường Phong Niên, hỏi: “Còn cậu?”
Đường Phong Niên bĩu môi, nhìn màu sắc và kết cấu phức tạp của khối rubik trong tay, đưa nó cho Từ Liễm: “Nè nhìn màu sắc cũng đẹp ha.”
Từ Liễm cười một cái nhận lấy khối rubik mà hắn đưa, lần này Đường Phong Niên nghe cậu cười một cách rõ ràng, cậu đang cười nhạo mình, hắn vừa định mở miệng thì thấy khối rubik trong tay Từ Liễm xoay chuyển không ngừng, rồi nhanh chóng trở lại nguyên trạng, nhanh đến mức Đường Phong Niên còn chưa kịp lên tiếng, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thốt ra được 2 từ: “Trâu bò.”
“Không phải chứ, cậu có học qua cách giải không vậy?”
“Có mô hình và công thức, quen tay là được.”
Đường Phong Niên nhìn rubik rồi lại nhìn vẻ mặt dửng dưng của Từ Liễm, cuối cùng lại nói 2 chữ ‘trâu bò’.
“Máy lập từ à?”
Từ Liễm nhướng mày nhìn hắn, Đường Phong Niên lại đáng cậu một cú, cười mắng: “Cút đi, khen cậu là được rồi, còn phải đổi nhiều câu khác nhau nữa hả, muốn viết một bài văn 800 chữ ca ngợi cậu mới chịu phải không?”
“Cậu có khả năng đó sao?” Từ Liễm rất kinh ngạc.
“Có cũng không viết cho cậu, cậu cũng không phải là máy lập từ sao? Cứ ừ ừ ừ ừ…”
“Ừ.”
“Cậu thấy chưa, đúng không đúng không, tôi không nói sai chứ.”
“Không sai, tôi là máy lặp từ, tôi là đồng loại với cậu.”
Từ Liễm đứng lên cất 2 khối rubik vào trong tủ, lúc quay trở về, vẻ mặt Đường Phong Niên rất là kỳ lạ, có chút bối rối lại hơi đỏ, cậu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mà hắn vẫn không có phản ứng, Từ Liễm ngồi đó yên lặng đợi, một lúc sau nghe Đường Phong Niên ngượng ngùng xoắn xuýt mở miệng nói: “Vậy…vậy bây giờ chúng ta cũng coi như là bạn bè nhỉ?”
Từ Liễm nhịn không được cong khóe miệng, rồi cố ép cho nó trở về bình thường, chỉ nhướng mày, nói: “Chứ muốn sao nữa? Cắt máu ăn thề mới tính hả?”
Đường Phong Niên choàng tay qua bả vai của Từ Liễm, muốn nói gì đó, kết quả lại nhịn không được mà cười rộ lên, cười cả buổi trời, làm ảnh hưởng không nhỏ tới lỗ tai của Từ Liễm, Từ Liễm ghét bỏ đẩy hắn qua một bên, Đường Phong Niên lại ôm cậu càng chặt hơn, hắn cố nhịn cười, nghiêm túc nói với Từ Liễm: “Từ hôm nay tôi chính là anh trai cậu, gọi một tiếng ‘anh trai’ coi nào.”
Từ Liễm lạnh lùng bóp mặt Đường Phong Niên: “Cậu thích tự phong chức cho mình quá nhỉ?”
Mặt Đường Phong Niên bị Từ Liễm nhéo đỏ lên, đôi môi đang mỉm cười bị Từ Liễm bóp thành mỏ vịt, ‘ui ui ui ui’, đôi mắt hoa đào bởi vì tức giận mà trợn trừng nhìn cậu.