Tạ Huyền không cam tâm.

Lâm Dịch biến mất như chưa từng tồn tại, nhưng hắn không tin rằng người kia đã tan biến hoàn toàn.

Hắn sai người lật tung cả kinh thành, tra xét từng hẻm nhỏ, từng con phố.

Hắn tìm đến những nơi trước đây Lâm Dịch từng lui tới, cố gắng tìm một dấu vết nào đó còn sót lại.

Nhưng không có gì cả.

Chẳng ai nhớ đến một người như vậy.

Tựa như Lâm Dịch chưa từng tồn tại trên đời này.

 

---

Mỗi đêm, hắn đều mơ thấy hình bóng ấy.

Có lúc là hình ảnh Lâm Dịch lặng lẽ đứng sau hắn, khẽ nhắc nhở:

“Điện hạ, trời lạnh rồi, khoác thêm áo đi.”

Có lúc lại là hình ảnh Lâm Dịch cúi đầu, giấu đi ánh mắt đầy tổn thương khi nhìn hắn thành thân với nữ nhân khác.

Có lúc... là hình ảnh cuối cùng, khi bóng dáng ấy lặng lẽ biến mất vào bóng tối, không quay đầu lại.

Hắn luôn đưa tay ra muốn giữ lấy người kia, nhưng chỉ nắm được khoảng không vô tận.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, hắn sống trong day dứt và dằn vặt.

Cho đến một ngày—

Một đạo sĩ già đến gặp hắn, nói rằng:

“Nếu một người rời khỏi thế gian này mà không ai còn nhớ đến họ, vậy họ sẽ thực sự biến mất.”

“Nhưng nếu có một người vẫn nhớ, vẫn lưu luyến, thì linh hồn ấy vẫn còn một tia hy vọng.”

Tạ Huyền chấn động.

Lâm Dịch chưa từng tồn tại trong mắt người khác, nhưng hắn nhớ.

Hắn nhớ rõ tất cả về người kia.

Nếu có một tia hy vọng…

Hắn sẽ không buông bỏ.

 

---

Tạ Huyền bắt đầu tìm kiếm theo một cách khác.

Không phải là lật tung kinh thành, mà là tìm kiếm bằng trái tim mình.

Hắn tìm đến những ngôi miếu cũ kỹ, thắp hương cầu khấn.

Hắn tìm đến những nơi có linh hồn lạc lối, mong có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Dịch.

Hắn thậm chí đi hỏi những thuật sĩ giỏi nhất, mong tìm ra một cách để kéo Lâm Dịch trở về.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng—

Không có gì thay đổi.

Nhưng hắn không bỏ cuộc.

Bởi vì hắn biết—

Lâm Dịch nhất định vẫn còn đâu đó trên thế gian này.

Hắn nhất định sẽ tìm thấy y.

Dù phải đánh đổi tất cả, hắn cũng không hối hận.

 

---

Tạ Huyền không ngờ lời cầu khấn của mình lại thực sự được đáp lại.

Một đêm nọ, khi hắn kiệt sức ngủ gục bên bàn, một giọng nói vang lên trong giấc mơ:

“Ngươi có nguyện ý từ bỏ tất cả để tìm kiếm người đó không?”

Không cần suy nghĩ, hắn đáp ngay:

“Ta nguyện ý!”

Lời vừa dứt, một ánh sáng chói lóa bao trùm lấy hắn.

Khi mở mắt ra—

Xung quanh không còn là hoàng cung nguy nga, mà là một thế giới xa lạ.

Những tòa nhà cao chọc trời, những con đường tấp nập xe cộ, tất cả đều khác xa với thế giới hắn từng biết.

Hắn... đã vượt thời gian.

Và ở đây—

Lâm Dịch vẫn còn sống.

Hắn nắm chặt tay, trái tim đập mạnh chưa từng có.

Cuối cùng, hắn cũng có cơ hội làm lại từ đầu.

Lần này, hắn sẽ không để Lâm Dịch rời xa hắn nữa.

 

---

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play