Trong bóng tối mịt mờ, Lâm Dịch cảm giác có ai đó đang lay mình dậy.

Hệ thống: 【Ký chủ, chào mừng đến thế giới mới. Xin báo cáo, ngài đã xuyên không vào thời đại cổ đại, thân phận hiện tại là một hạ nhân trong phủ Tạ Huyền.】

Lâm Dịch: “??? Ai đấy? Cái quái gì đang xảy ra?”

Hệ thống: 【Ta là hệ thống trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.】

Lâm Dịch: “Đùa hả? Tôi vừa mới ngủ một giấc ngon lành, mở mắt ra đã thấy mình mặc đồ cổ trang, giờ còn có hệ thống à?”

Hệ thống: 【Đúng vậy. Nhiệm vụ chính: Chăm sóc và lấy lòng Tạ Huyền.】

Lâm Dịch: “Khoan đã, Tạ Huyền là ai?”

Hệ thống: 【Là chủ tử của ngươi, là người quyền cao chức trọng trong triều đình, tương lai còn có khả năng lên ngôi hoàng đế.】

Lâm Dịch: “Ôi trời... Chẳng lẽ tôi phải hầu hạ cái người đó sao?”

Hệ thống: 【Đúng. Nếu nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị xoá sổ.】

Lâm Dịch: “......”

Cánh cửa phòng mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tạ Huyền: “Lề mề cái gì thế? Mau đến đây pha trà.”

Lâm Dịch hít sâu một hơi, âm thầm nghiến răng. Xem ra từ giờ cuộc sống của cậu không dễ dàng gì rồi…

 

---

Lâm Dịch hít sâu, cầm ấm trà đi tới, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Lâm Dịch: (Mình chỉ là một hạ nhân thôi mà? Sao cái hệ thống chết tiệt này lại bắt mình đi lấy lòng hắn chứ?!)

Vừa rót trà, cậu vừa lén quan sát Tạ Huyền. Người này thật sự không phải dạng vừa, ngũ quan sắc bén, khí chất lạnh lùng, chỉ ngồi yên một chỗ mà đã khiến người ta không dám thở mạnh. Đáng tiếc…

Lâm Dịch: (Thật đúng là một mỹ nam, nhưng tính tình khó ưa quá.)

Tạ Huyền: “Nhìn đủ chưa?”

Lâm Dịch: “!!!”

Tay run một cái, suýt nữa làm đổ cả chén trà. Cậu lúng túng cúi đầu.

Lâm Dịch: “Thuộc hạ không dám.”

Tạ Huyền nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ đánh giá.

Tạ Huyền: “Là người mới?”

Lâm Dịch: “Vâng, thuộc hạ mới được phân đến đây.”

Tạ Huyền: “Tên gì?”

Lâm Dịch: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ tên là Lâm Dịch.”

Tạ Huyền không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi liếc nhìn cậu một cái.

Tạ Huyền: “Từ giờ ngươi theo hầu bên cạnh ta.”

Lâm Dịch: “Dạ?”

Hệ thống: 【Chúc mừng ký chủ! Nhiệm vụ tiến triển thuận lợi!】

Lâm Dịch cảm thấy không ổn rồi. Hắn có cảm giác bản thân sắp bị kéo vào một hố sâu không đáy…

 

---

 

---

Sau một thời gian hầu hạ bên cạnh Tạ Huyền, Lâm Dịch cũng quen với nhịp sống trong phủ. Nhưng có một chuyện cậu không tài nào hiểu được—Tạ Huyền hình như rất thích trêu chọc cậu.

Ví dụ như hiện tại…

Lâm Dịch: “Chủ tử, ngài có thể tự mặc áo choàng không? Thuộc hạ thật sự không tiện…”

Tạ Huyền nhướng mày, giọng điệu thản nhiên: “Có gì mà không tiện? Ngươi là hạ nhân của ta, hầu hạ ta là bổn phận.”

Lâm Dịch cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hệ thống: 【Ký chủ, nhiệm vụ yêu cầu phải phục vụ tận tình đó nha!】

Lâm Dịch: “Được rồi! Chỉ là khoác áo thôi mà! Nhịn! Mình phải nhịn!”

Cậu cẩn thận giúp Tạ Huyền khoác áo choàng, nhưng khi vừa định lùi lại thì bị một lực kéo nhẹ.

Lâm Dịch: “?!?”

Tạ Huyền cúi đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả nhẹ lên tai mình.

Tạ Huyền: “Sao? Đỏ mặt rồi à?”

Lâm Dịch: "Thuộc hạ không có!" Lập tức lùi ra sau hai bước, hận không thể chui xuống đất ngay lập tức.

Tạ Huyền cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua một tia thích thú. Hắn biết rõ Lâm Dịch không phải dạng hạ nhân bình thường, nhưng nhìn bộ dạng luống cuống của cậu lại cảm thấy thú vị đến lạ.

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play