---

Sau lần khoác áo hôm trước, Lâm Dịch nghĩ mình có thể tránh xa Tạ Huyền một chút. Nhưng cậu đã sai… sai quá là sai.

Buổi trưa, khi Lâm Dịch đang định bưng trà vào phòng thư của chủ tử, cậu vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói đầy lười biếng.

Tạ Huyền: “Lại đây.”

Lâm Dịch: “Chủ tử, trà của ngài đây.”

Tạ Huyền nhìn cậu một lúc, khóe môi cong lên: “Sao? Chỉ bưng trà thôi à? Không định hầu hạ bổn vương thêm chút nào sao?”

Lâm Dịch: “…”

Cậu vừa mới định lùi lại thì bất ngờ bị kéo vào lòng ai đó.

Lâm Dịch: “Chủ tử?!”

Tạ Huyền: “Yên nào, ta chỉ mượn ngươi làm gối một chút thôi.”

Lâm Dịch: “Không cần đâu! Chủ tử, giường của ngài rất êm—”

Tạ Huyền (thản nhiên cắt ngang): “Nhưng ôm ngươi thoải mái hơn.”

Lâm Dịch: “!!!”

Cậu cảm giác má mình đang nóng lên. Cái hệ thống chết tiệt này, không phải bảo hắn không có hứng thú với mình sao?!

Hệ thống: 【À… có thể là do ký chủ đáng yêu quá thôi~】

Lâm Dịch: 【Đáng yêu cái đầu ngươi! Hắn đang đùa giỡn ta đấy!】

Tạ Huyền thấy người trong lòng không động đậy, còn tưởng Lâm Dịch đã ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Hắn nheo mắt, cúi xuống gần sát tai cậu.

Tạ Huyền: “Lâm Dịch, mặt ngươi đỏ quá kìa.”

Lâm Dịch (bật dậy như bị điện giật): “Chủ tử! Ngài đừng có trêu đùa thuộc hạ nữa!”

Tạ Huyền nhếch môi, tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn đầy ý cười nhìn theo bóng dáng đang vội vã chạy mất của cậu. Hắn khẽ lẩm bẩm:

“Chưa gì đã chạy rồi? Vậy ta còn chưa chơi đủ thì sao đây?”

 

---

 

---

Sau lần bị kéo vào lòng kia, Lâm Dịch cứ tưởng mình có thể tránh xa Tạ Huyền. Nhưng không, tên kia giống như cố tình, ngày nào cũng tìm cậu gây sự!

Sáng sớm, khi Lâm Dịch đang bận quét sân, một chiếc áo choàng đột nhiên phủ lên vai cậu.

Tạ Huyền (giọng trầm ấm): “Trời lạnh thế này, sao không mặc thêm áo?”

Lâm Dịch giật mình quay lại: “Chủ tử, không cần đâu! Thuộc hạ không lạnh!”

Tạ Huyền (híp mắt cười): “Ồ? Không lạnh? Vậy tại sao môi ngươi tím tái thế?”

Lâm Dịch: “…”

Thôi xong, cậu còn chưa soi gương sáng nay…

Tạ Huyền (thản nhiên): “Cứ mặc đi, ta không thích người của ta bị bệnh.”

Lâm Dịch: “…”

Tại sao dạo này Tạ Huyền lại tốt với cậu như vậy?! Không những choàng áo, còn hay gọi cậu đến dùng bữa cùng, đến cả thuốc bổ cũng bắt người mang sang!

Hệ thống: 【Chậc chậc, ký chủ có cảm thấy hắn đang thích ngươi không?】

Lâm Dịch: 【…Cũng không chắc, nhưng mà… hắn đối tốt với ta như thế, chẳng lẽ là có chút cảm tình?】

Hệ thống: 【Đúng đúng! Trực giác của ngươi không sai đâu!】

Lâm Dịch cảm thấy tim đập có hơi nhanh.

Chẳng lẽ… Tạ Huyền thật sự thích mình?

 

---

Tối hôm đó, ở hoa viên.

Tạ Huyền đang ngồi dưới gốc cây, một tay cầm chén rượu, một tay chống cằm, nhìn Lâm Dịch đang dọn dẹp bàn tiệc nhỏ.

Tạ Huyền (lười biếng gọi): “Lâm Dịch, lại đây.”

Lâm Dịch ngoan ngoãn bước đến: “Chủ tử có gì phân phó?”

Tạ Huyền nhìn cậu một lúc, đột nhiên bật cười: “Sao dạo này ngươi cứ đỏ mặt khi nhìn ta thế?”

Lâm Dịch: “!”

Cậu giật mình lùi một bước, nhưng chưa kịp đi xa thì cổ tay đã bị ai đó kéo lại.

Tạ Huyền (hạ giọng trêu chọc): “Lẽ nào ngươi thích ta?”

Lâm Dịch (mặt đỏ như gấc): “Thuộc hạ… thuộc hạ không có!”

Tạ Huyền (nheo mắt cười): “Không có? Vậy sao vừa rồi ngươi còn thất thần?”

Lâm Dịch: “!!!”

Cậu giãy nhẹ, nhưng đối phương lại chẳng hề có ý buông tay. Ánh mắt Tạ Huyền như cười như không, nhìn cậu đầy ẩn ý.

Từng hành động nhỏ nhặt của hắn, từng lời nói trêu ghẹo, tất cả dường như đang khiến trái tim Lâm Dịch rung động từng chút một…

 

---

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play