---
Những ngày sau đó, Tạ Huyền dường như ngày càng thân cận với Lâm Dịch hơn.
Sáng sớm, khi cậu vừa tỉnh dậy, đã có người mang đến một hộp đồ ăn nóng hổi.
Thị vệ: “Đây là món chủ tử dặn nhà bếp chuẩn bị riêng cho ngươi.”
Lâm Dịch: “Ta? Sao lại…?”
Thị vệ cười cười: “Chủ tử nói dạo này ngươi gầy đi, muốn ngươi ăn uống đầy đủ hơn.”
Lâm Dịch (ôm hộp thức ăn, trong lòng xốn xang): “…”
---
Trưa hôm đó, cậu đi ngang qua hoa viên, bỗng bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Tạ Huyền (chống cằm, nhàn nhã nhìn cậu): “Lại đây.”
Lâm Dịch (cẩn thận tiến đến): “Chủ tử có gì phân phó?”
Tạ Huyền vẫy tay: “Ngồi xuống đi.”
Lâm Dịch (do dự một chút rồi ngồi xuống ghế đối diện): “…”
Tạ Huyền rót cho cậu một chén trà, khóe môi cong lên: “Dạo này, mỗi khi ta nhìn ngươi, ngươi liền né tránh. Vì sao?”
Lâm Dịch (mặt nóng bừng): “Thuộc hạ… thuộc hạ không có!”
Tạ Huyền (nhướng mày): “Không có?”
Hắn đột nhiên vươn tay, chạm nhẹ vào cằm cậu, khiến Lâm Dịch không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Huyền (giọng trầm thấp, mang theo ý cười): “Vậy vì sao mặt lại đỏ thế này?”
Lâm Dịch: “…”
Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ tìm cớ rời đi. Nhưng giờ đây, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ của Tạ Huyền lại khiến trái tim cậu rung động mãnh liệt.
Hắn đối tốt với cậu như vậy… chẳng lẽ là vì thích cậu?
Có lẽ, cậu cũng có thể mơ một chút…
---
Tối hôm đó, Lâm Dịch nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, nhớ lại những hành động của Tạ Huyền dạo gần đây.
Hắn luôn tìm cớ trêu chọc cậu, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, còn chủ động rót trà, choàng áo, chuẩn bị đồ ăn cho cậu…
Lâm Dịch (ôm gối, thì thầm): “Không lẽ… hắn thực sự thích mình?”
Hệ thống: 【Chậc chậc, ký chủ, có khi nào ngươi nghĩ quá nhiều không?】
Lâm Dịch: 【…Hắn không có ý đó sao?】
Hệ thống: 【Ta không biết. Nhưng ta chỉ nhắc nhở ngươi, hắn là chủ nhân của nơi này, mà ngươi… chỉ là một hạ nhân.】
Lâm Dịch: 【…】
Cậu siết chặt mép chăn, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
---
Những ngày sau đó, Tạ Huyền dường như ngày càng thân cận với Lâm Dịch hơn.
Sáng sớm, khi cậu vừa tỉnh dậy, đã có người mang đến một hộp đồ ăn nóng hổi.
Thị vệ: “Đây là món chủ tử dặn nhà bếp chuẩn bị riêng cho ngươi.”
Lâm Dịch: “Ta? Sao lại…?”
Thị vệ cười cười: “Chủ tử nói dạo này ngươi gầy đi, muốn ngươi ăn uống đầy đủ hơn.”
Lâm Dịch (ôm hộp thức ăn, trong lòng xốn xang): “…”
---
Trưa hôm đó, cậu đi ngang qua hoa viên, bỗng bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Tạ Huyền (chống cằm, nhàn nhã nhìn cậu): “Lại đây.”
Lâm Dịch (cẩn thận tiến đến): “Chủ tử có gì phân phó?”
Tạ Huyền vẫy tay: “Ngồi xuống đi.”
Lâm Dịch (do dự một chút rồi ngồi xuống ghế đối diện): “…”
Tạ Huyền rót cho cậu một chén trà, khóe môi cong lên: “Dạo này, mỗi khi ta nhìn ngươi, ngươi liền né tránh. Vì sao?”
Lâm Dịch (mặt nóng bừng): “Thuộc hạ… thuộc hạ không có!”
Tạ Huyền (nhướng mày): “Không có?”
Hắn đột nhiên vươn tay, chạm nhẹ vào cằm cậu, khiến Lâm Dịch không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Huyền (giọng trầm thấp, mang theo ý cười): “Vậy vì sao mặt lại đỏ thế này?”
Lâm Dịch: “…”
Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ tìm cớ rời đi. Nhưng giờ đây, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ của Tạ Huyền lại khiến trái tim cậu rung động mãnh liệt.
Hắn đối tốt với cậu như vậy… chẳng lẽ là vì thích cậu?
Có lẽ, cậu cũng có thể mơ một chút…
---
Tối hôm đó, Lâm Dịch nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, nhớ lại những hành động của Tạ Huyền dạo gần đây.
Hắn luôn tìm cớ trêu chọc cậu, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, còn chủ động rót trà, choàng áo, chuẩn bị đồ ăn cho cậu…
Lâm Dịch (ôm gối, thì thầm): “Không lẽ… hắn thực sự thích mình?”
Hệ thống: 【Chậc chậc, ký chủ, có khi nào ngươi nghĩ quá nhiều không?】
Lâm Dịch: 【…Hắn không có ý đó sao?】
Hệ thống: 【Ta không biết. Nhưng ta chỉ nhắc nhở ngươi, hắn là chủ nhân của nơi này, mà ngươi… chỉ là một hạ nhân.】
Lâm Dịch: 【…】
Cậu siết chặt mép chăn, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
---