Từ hôm đó, Lâm Dịch không còn chủ động ở bên cạnh Tạ Huyền nữa.
Không còn những lần vô tình chạm tay, không còn những ánh mắt lén lút nhìn trộm.
Tạ Huyền không nói gì, nhưng hắn nhận ra.
Mỗi khi hắn gọi, Lâm Dịch chỉ đáp lại bằng giọng cung kính, không còn một chút thân thiết nào.
---
Rồi ngày đại hôn của hắn cũng đến.
Cả phủ rộn ràng chuẩn bị. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi, ai nấy đều hân hoan.
Chỉ có Lâm Dịch, lặng lẽ đứng trong bóng tối, nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt.
Hệ thống vang lên trong đầu cậu:
【Nhiệm vụ công lược thất bại.】
【Ngươi đã không thể khiến hắn yêu ngươi.】
【Chuẩn bị tiến hành xử lý ký chủ...】
Lâm Dịch không phản kháng.
Cậu chỉ đứng đó, nhìn Tạ Huyền khoác lên người hỷ phục đỏ, gương mặt hắn vẫn đẹp như vậy, vẫn cao ngạo như vậy.
Nhưng... không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Rồi, trong phút chốc—
Lâm Dịch biến mất.
Không ai hay biết, không ai nhớ đến sự tồn tại của cậu.
Ngay cả Tạ Huyền.
---
Nhưng, vài ngày sau, khi lễ thành thân đã qua đi, mọi thứ trở lại bình thường—
Tạ Huyền lại vô thức tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
Hắn mở cửa phòng, không thấy người kia đứng cạnh bàn dọn dẹp như mọi ngày.
Hắn ra sân, không thấy ai bưng trà đến cho hắn như trước.
Hắn đi dọc hành lang, nhưng không có ai vụng về đi phía sau nhắc nhở hắn khoác thêm áo khi trời lạnh.
Cả phủ vẫn như cũ, chỉ là…
Hình như thiếu mất một người.
Thiếu một người, nhưng là ai?
Tạ Huyền không nhớ.
Hắn chỉ biết, có một khoảng trống nào đó trong lòng hắn, vô cớ trống trải đến khó chịu.
Và rồi, từng chút một, hắn bắt đầu nhớ lại.
Nhớ đến những ngày tháng có một người luôn bên cạnh hắn.
Nhớ đến ánh mắt dịu dàng nhìn hắn mà hắn chưa bao giờ đáp lại.
Nhớ đến nụ cười nhàn nhạt, đến những cử chỉ nhỏ nhặt mà hắn đã xem như hiển nhiên.
Đến khi hắn muốn tìm lại người ấy…
Hắn phát hiện ra, mình đã quên mất người đó là ai.
Quên mất một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình
---
Ban đầu, chỉ là những cảm giác mơ hồ.
Một buổi sáng nọ, khi ngón tay vô thức vươn ra, Tạ Huyền chợt nhận ra trên bàn không có chén trà quen thuộc.
Ai là người đã từng pha trà cho hắn?
Hắn không nhớ.
Nhưng khi uống một chén trà khác, hắn lại cảm thấy không đúng.
Mùi vị này không giống trước kia.
---
Lại có lần, trời trở lạnh, khi một cơn gió thổi qua, hắn vô thức đưa tay ra phía sau, chờ ai đó khoác thêm áo cho hắn.
Nhưng, phía sau trống rỗng.
Không có ai cả.
Hắn nhíu mày, cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng.
Nhưng tại sao lại khó chịu?
Hắn không rõ.
---
Thời gian trôi qua, cảm giác thiếu vắng đó ngày càng rõ rệt.
Một đêm nọ, hắn mơ thấy một bóng người mờ nhạt.
Người đó đứng trong bóng tối, cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt.
Trong mơ, hắn vươn tay ra, muốn giữ lấy người kia, nhưng người đó lại lùi dần, lùi dần, rồi tan biến.
Khi hắn tỉnh dậy, lòng ngực đau nhói.
Rốt cuộc, người đó là ai?
Hắn đã quên mất ai sao?
---
Dần dần, những ký ức vụn vặt bắt đầu trở lại.
Những ngày có người luôn bên cạnh hắn.
Những lần ánh mắt người đó nhìn hắn thật dịu dàng.
Những lần người đó lặng lẽ chăm sóc hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ để tâm.
Rồi, một ngày kia—
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra cái tên đó.
“Lâm Dịch...”
Cái tên vừa thốt ra, cả người hắn như rơi vào vực sâu.
Hắn nhớ rồi.
Hắn nhớ ra tất cả rồi.
Nhớ ra mình đã từng có một người luôn âm thầm bên cạnh.
Nhớ ra mình đã từng có một cơ hội để yêu thương ai đó.
Nhớ ra mình đã nhẫn tâm để người đó biến mất khỏi cuộc đời mình.
Và bây giờ, dù hắn có hối hận đến đâu—
Người kia cũng không còn nữa.