Kỷ Bắc Nam không đi nơi nào khác, từ nhà họ Tiêu ra, liền hỏi đường đến nhà lý trưởng.

Nếu nhớ không nhầm, lý trưởng của Phong Lương thôn bây giờ họ Triệu.

Năm đó, khi hắn đến đón Tiểu Bảo, lý trưởng đã đến bái kiến, hai người từng gặp mặt một lần.

Hắn không nhớ rõ dung mạo của người nọ, chỉ nhớ họ Triệu là vì thỉnh thoảng nghe Tiểu Bảo kể chuyện cũ trong thôn mới nhớ ra.

Đừng xem thường những ngôi làng nhỏ bé, bên trong cũng có những quy tắc riêng của nó.

Người có thể làm lý trưởng không phải là nông dân chân lấm tay bùn bình thường, mà thường là những gia đình họ lớn có gốc gác trong vùng.

Huynh đệ họ hàng đông đúc, quan hệ rộng rãi.

Không chỉ vậy, lý trưởng đại đa số cũng là người đọc sách, biết chữ, hiểu biết luật lệ và lễ nghĩa.

Một mặt phải hỗ trợ nha môn huyện làm việc, tuyên truyền luật lệnh mới của triều đình, thu thuế, lao dịch và các công việc khác, có thể coi là một tiểu lại không chính thức dưới quyền huyện;

Mặt khác, phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong thôn, nhà nào có tranh chấp, mâu thuẫn gì, đều phải do lý trưởng đứng ra phân xử, dù sao những chuyện nhỏ nhặt này cũng không tiện làm lớn chuyện đến nha môn huyện.

Vì vậy, lý trưởng có thể nói là được cả đôi đường, vừa có chỗ dựa ở huyện, vừa được dân làng nể trọng.

Kỷ Bắc Nam khi còn làm quan ở địa phương đã biết rõ tầm quan trọng của hương thân, lý trưởng.

Ngay cả quan chức cũng phải nể mặt những người này ba phần, huống chi là dân làng ngày ngày tiếp xúc với họ.

Lý trưởng chính là người có tiếng nói nhất trong thôn, nếu được ông ta dẫn đến nhà họ Tiêu, thì không sợ không vào được cửa.

"Tại hạ họ Kỷ, tên Bắc Nam, người thôn Vân Thủy, Giang Châu; phụ thân là Kỷ Cẩn Ngôn, tú tài, dạy học, hôm nay đến bái kiến cố nhân của phụ mẫu."

Kỷ Bắc Nam được người làm dẫn vào ngôi nhà ngói đen tường cao, cung kính hành lễ với người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, khóe mắt hiện rõ vẻ từng trải.

Sau khi chào hỏi, hắn tự giới thiệu lai lịch của mình, đồng thời nói rõ mối quan hệ giữa mẫu thân hắn và mẫu thân của Tiêu Nguyên Bảo.

Hắn lựa lời mà nói, chỉ nói quan hệ hai nhà rất tốt, không hề nhắc đến chuyện đã đính ước với Tiêu Nguyên Bảo.

"Nghe nói thúc phụ nhà họ Tiêu đi xa, sợ thẩm thẩm không nhận ra tại hạ, kính mong lý trưởng dẫn tại hạ đến nhà họ Tiêu."

Lý trưởng Triệu ngồi nghiêng trên chiếc ghế gỗ lê chạm trổ, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một đĩa đồ ăn khô, ông ta đang ngồi sưởi ấm, vừa nhâm nhi chén rượu nóng.

Nghe người làm báo có một tiểu lang lạ mặt tìm, hôm nay trời lạnh, ông ta không muốn ra ngoài, liền bảo người ta dẫn vào nhà.

Nghe nói cha của Kỷ Bắc Nam là tú tài dạy học, lý trưởng Triệu mới ngồi thẳng dậy.

Lại đánh giá hắn một lượt, thấy thiếu niên nói năng, hành xử đều rất lễ phép, đúng phong thái của người đọc sách, gia thế học thức không phải giả.

Ông ta liền hứng thú hơn, trong lòng thắc mắc nhà họ Tiêu ngoại tộc lại có một người quen tốt như vậy.

"Tiểu lang, mau ngồi đi. Sao sắp tết rồi mà ngươi mới đến?"

Kỷ Bắc Nam cũng không giấu giếm, kể lại chuyện phụ mẫu đều đã mất.

"Phụ thân có để lại tín vật quan trọng dặn ta phải đích thân giao cho thúc phụ họ Tiêu, ta một đường tìm kiếm, lỡ mất không ít thời gian nên mới đến muộn như vậy."

Ánh mắt lý trưởng Triệu lộ ra vẻ thương cảm, an ủi vài câu. Tình hình từng hộ gia đình trong thôn, ông ta đều rõ như lòng bàn tay.

Tuy Tiêu Hộ đến thôn họ lập nghiệp mới hơn hai mươi năm, lại ít giao thiệp với dân làng, ông ta không rõ chuyện nhà họ Tiêu như những gia đình lâu đời khác trong thôn, nhưng những chuyện lớn thì ông ta vẫn biết.

Vợ cả của Tiêu Hộ đã mất, ông ta tục huyền với một người phụ nữ họ Tần, hiện giờ Tiêu Hộ không có nhà, tiểu lang này đến tìm ông ta cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng tiểu lang này không phải người trong thôn, lại đến tay không, phụ mẫu cũng không còn.

Ông ta không cần cũng không muốn mất công chạy một chuyến đến nhà họ Tiêu mà ông ta không thích, chỉ cần vài câu là có thể đuổi hắn đi.

Nhưng ông ta có ấn tượng khá tốt với tiểu lang lạ mặt này, thấy hắn tướng mạo đoan chính, ăn nói lễ phép, khiêm tốn, lại đang rảnh rỗi nên muốn nói chuyện thêm vài câu.

Liền thân thiết hỏi han tuổi tác của Kỷ Bắc Nam, lại hỏi hắn có đọc sách hay không.

Kỷ Bắc Nam đương nhiên biết người ta có ý giúp mình, liền nói tuổi, lại nói: "Mẫu thân mất sớm, ta theo phụ thân học hành, đã chuẩn bị thi Đồng sinh rồi thi Tú tài, nhưng tiếc là phụ thân bệnh nặng qua đời, phải chịu tang nên không thể đi thi."

Nghe nói Kỷ Bắc Nam không chỉ được phụ thân dạy dỗ mà còn chuẩn bị đi thi, mắt lý trưởng Triệu sáng lên, trong lòng càng thêm thiện cảm.

Cũng không trách ông ta như vậy, triều đình coi trọng người đọc sách, đãi ngộ hậu hĩnh, trên nể trọng dưới noi theo, dân chúng tự nhiên cũng coi trọng người đọc sách.

Nhưng tuy biết những lợi ích của việc đọc sách, nhưng người có thể đọc sách và đi thi không nhiều.

Hiện nay, đất đai bị chiếm hữu nghiêm trọng, không chỉ đất đai, nhà cửa nằm trong tay những kẻ quyền thế, mà ngay cả thầy dạy giỏi, sách vở, bút mực cũng vậy.

Gia đình nông dân bình thường dù có dư dả chút tiền, có thể cho con cái đến tư thục học được vài năm, biết đọc biết viết đã là tốt lắm rồi, có thể đi thi đỗ đạt lại càng hiếm hoi.

Như Kỷ Bắc Nam, phụ thân là tú tài, từ nhỏ được dạy dỗ đã là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa.

Người đọc sách càng khó khăn, càng quý giá.

"Con trai ngu dốt của ta bằng tuổi ngươi, cũng đang học ở trường tư, nhưng không bằng ngươi, chỉ biết đọc chút sách vở, chữ viết như gà bới, không biết bao giờ mới được thầy gật đầu cho đi thi."

"Lý trưởng quá khiêm tốn rồi, ngài quản lý mọi việc lớn nhỏ trong thôn, thôn xóm đâu ra đấy, công tử nhất định cũng không kém."

Kỷ Bắc Nam nịnh nọt một câu, lại nói: "Phụ thân lúc sinh thời dạy học có để lại một số sách vở và bài viết, nói là có ích cho việc thi cử. Ta và công tử bằng tuổi nhau cũng là duyên phận, nếu lý trưởng không chê, đợi ta ổn định chỗ ở, mở rương ra sẽ tặng cho công tử, cũng để cùng nhau trao đổi học tập."

"Sao lại chê được! Nếu có được sách vở của tiên sinh tú tài, con trai ngu dốt của ta còn phải cảm ơn không hết."

Lý trưởng Triệu trong lòng mừng rỡ, cũng không khách sáo từ chối, lập tức đồng ý.

Tuy là lý trưởng có chút quyền lực nhưng trong đám dân làng chân lấm tay bùn cũng khó tìm được đồ tốt cho con trai học hành, Kỷ Bắc Nam quả là gãi đúng chỗ ngứa.

Lý trưởng Triệu không còn vẻ thong dong như lúc nãy nữa, đứng dậy rót trà, lại lấy đồ ăn khô của mình cho Kỷ Bắc Nam ăn, bảo hắn nghỉ chân một lát rồi sẽ dẫn hắn đến nhà họ Tiêu.

Bên nhà họ Tiêu, thấy Kỷ Bắc Nam đi rồi, Tiêu Nguyên Bảo liền bỏ chổi xuống chạy vào nhà, y đứng trước cửa phòng nói với Tần thị rằng có một tiểu lang lạ mặt đến.

Tần thị đang sắp xếp đồ tết mua về, đi ra nhà chính vươn cổ nhìn ra ngoài, chẳng thấy ai cả.

Bà ta trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Bảo, mắng y nói dối để trốn việc quét sân.

Tiêu Nguyên Bảo rụt rè, cũng không dám cãi lại nửa lời.

Y đang định ra ngoài tiếp tục quét dọn thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện.

"Tiêu đại lang, Tần nương tử, có ở nhà không?"

Triều ca nhi trong phòng nhướng mày: "Hình như là giọng lý trưởng!"

Nói rồi liền tò mò chạy ra ngoài.

Tần thị đương nhiên cũng nghe ra là ai nhưng trong lòng lại thắt lại.

Người thợ săn nhà bà ta là người ít nói, sau khi người vợ trước mất, tính tình càng thêm trầm lặng, lại thường xuyên ở trên núi lâu ngày không thấy bóng dáng, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không thân thiết gì, càng không thể nói là có quan hệ tốt hơn với lý trưởng so với những nhà khác trong thôn.

Ông ta đến nhà chắc chắn là có việc quan trọng, phiền phức.

Bà ta vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, nhà bà ta chỉ có hai mẫu ruộng, tiền thuế ruộng đất chẳng phải đã nộp đủ từ lâu rồi sao, trong thôn những ngày này cũng chưa họp bàn gì cả, ông ta đến nhà còn có thể là chuyện gì nữa.

Mọi người đều ra sân, Tiêu Nguyên Bảo nhút nhát, mỗi lần nhà có khách y đều trốn trong phòng lén nhìn bọn họ nói chuyện với Tần thị không dám ra chào hỏi, ngay cả khi cha y từ trên núi về, y cũng có cảm giác xa lạ muốn trốn tránh, phải mất nửa ngày mới quen dần và gần gũi với cha hơn.

Lúc nãy Kỷ Bắc Nam đến, y không chạy trốn, một phần là vì ngạc nhiên khi hắn lại biết mình, hai là vì thấy hắn cũng không lớn lắm.

Trẻ con với nhau, khoảng cách luôn nhỏ hơn so với người lớn.

Y len lén đi theo sau Tần thị, chưa ra khỏi nhà chính liền nép vào cạnh cửa, nấp sau bức tường, xem lý trưởng Triệu đến làm gì.

Nào ngờ lại thấy Triều ca nhi mở cổng, bên cạnh lý trưởng Triệu mặc áo dài bông màu xám là tiểu lang vừa nãy hỏi cha y, hai người cùng nhau bước vào sân.

Mắt Tiêu Nguyên Bảo tròn xoe.

"Có người ở nhà, chỉ là trượng phu của ta lên núi chưa về, lý trưởng đến đây có việc gì vậy?"

Tần thị sai Triều ca nhi: "Mau lấy ghế cho lý trưởng ngồi."

"Không cần phiền lấy ghế đâu. Trời lạnh thế này, sắp tết rồi mà Tiêu lang vẫn còn ở trên núi."

Tuy đã biết Tiêu Hộ không có nhà, lý trưởng vẫn giả vờ hỏi Tần thị, tránh để người ta nghĩ ông ta cố tình đến lúc nhà vắng đàn ông.

"Cũng không trách hắn, mùa đông săn bắn thuận lợi mà."

Sau vài câu xã giao, thấy ánh mắt Tần thị đã nhìn sang Kỷ Bắc Nam, ông ta nhân cơ hội kiên nhẫn giới thiệu hắn.
Kể gần như tất cả những gì ông ta biết cho Tần thị nghe nhưng không hề nhắc đến chuyện mẫu thân Kỷ Bắc Nam và mẫu thân Tiêu Nguyên Bảo là bạn thân, chỉ nói Kỷ Bắc Nam là họ hàng nhà họ Tiêu, sợ Tần thị nghe xong sẽ khó chịu, rồi lại tỏ thái độ lạnh nhạt với Kỷ Bắc Nam.

Tần thị ngạc nhiên tròn mắt, thở phào nhẹ nhõm vì lý trưởng đến không phải là chuyện đòi tiền, nhưng cũng không ngờ sắp tết rồi lại có họ hàng nào xách rương đến.

Nhìn Kỷ Bắc Nam tướng mạo đoan chính, tuy ăn mặc giản dị, chỉ là bộ đồ bông vải thô, nhưng da dẻ trắng trẻo, không giống con cái nhà nông quanh năm suốt tháng phơi nắng dầm mưa.

Hắn lễ phép hành lễ với bà ta, gọi bà ta là thẩm thẩm.

Đúng là dáng vẻ của người đọc sách như lý trưởng nói.

Tên thợ săn kia về nhà cũng ít nói với bà ta, chỉ hỏi han tình hình con cái, có ai gây khó dễ gì khi hắn không có nhà hay không, nào có nhắc đến chuyện quen biết với gia đình nào như vậy.

Tuy trong lòng có chút kính nể người đọc sách nhưng bà ta vẫn âm thầm nghĩ, tiểu lang này đừng là oan gia trái chủ nào của tên thợ săn ở bên ngoài đấy nhé.

Một đứa con trai lớn như vậy, tìm đến cửa đòi nợ thì phiền phức lắm.

"Thật không may, trượng phu của ta không có nhà, ta cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến gia đình học thức nào như vậy."

Tần thị nói thật, cũng là ngụ ý không muốn nhận người quen này.

Lý trưởng vốn đã thiên vị Kỷ Bắc Nam, tự mình dẫn người đến mà Tần thị cũng không nể mặt ông ta, trong lòng không khỏi khó chịu.

"Hắn đến muộn, có vài người họ hàng không quen biết cũng là bình thường. Huống hồ con cái nhà học thức không có lý nào lại lặn lội đường xa đến lừa gạt người ta, nếu thật sự là kẻ có ý đồ xấu, gia đình nào không chọn lại chọn nhà thợ săn."

"Tiểu lang lặn lội đường xa đến đây, trời lạnh giá vất vả lắm rồi, bà hãy dọn dẹp một căn phòng cho tiểu lang nghỉ ngơi, rồi sai người lên núi gọi Tiêu lang về."

"Dịp tết đến, có họ hàng đến thăm là chuyện vui. Người ta khách sáo gọi ngươi là thẩm thẩm, lại không làm gì sai trái, sao có thể để họ hàng đứng ngoài cửa được, nếu Tiêu lang về biết chuyện chắc chắn sẽ nổi giận."

Nghe lý trưởng nói nặng lời, Tần thị giật mình.

Bà ta cười gượng, dù trong lòng vẫn nghi ngờ tiểu lang xa lạ này, nhưng cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của lý trưởng mà đuổi người ta đi.

Dù sao cũng là lý trưởng đích thân dẫn đến, có chuyện gì xảy ra, bà ta còn có thể tìm người nói lý.

"Lý trưởng nói đúng, là ta hồ đồ rồi. Ta là phụ nữ quê mùa, đầu óc đôi khi không được nhanh nhạy."

Tần thị tươi cười xin lỗi Kỷ Bắc Nam, rồi mời hắn vào nhà, lại cảm ơn lý trưởng đã vất vả chạy một chuyến, mời ông ta vào nhà uống bát canh nóng.

Lý trưởng lúc này mới giãn mặt, ông ta xua tay, đã gần trưa rồi, giờ này ở lại nhà người ta không tiện.

Ông ta nói với Kỷ Bắc Nam: "Ngươi cứ ở nhà đợi, ta sẽ sai người lên núi tìm Tiêu lang về."

"Đa tạ lý trưởng, trời lạnh thế này mà ngài còn vất vả vì chuyện của ta."

"Không có gì, khi nào rảnh ngươi đến nhà chơi nhé."

Kỷ Bắc Nam biết lý trưởng vẫn còn nhớ đến sách vở, bài viết mà hắn đã nói, liền mỉm cười đáp ứng.

Tần thị nhìn lý trưởng bước đi thoăn thoắt, trong lòng thầm nghĩ lý trưởng đúng là quý mến tiểu lang này.

Nói chuyện với hắn luôn tươi cười, không biết còn tưởng bọn họ mới là họ hàng, ngày thường có thấy ông ta thân thiết với đứa trẻ nhà nào đâu.

Nông dân lương thiện, không gây chuyện, cũng không có công lao gì nổi bật, họ thậm chí còn không tiếp xúc được với quan huyện, nên không có cảm nhận gì về những người này, roi chưa quất vào người thì không biết nó lợi hại.

Ngược lại, lý trưởng là tiểu lại có quan hệ với nha môn huyện, thường xuyên tiếp xúc với họ nên sức ảnh hưởng đối với họ lại càng rõ ràng hơn.

Trong lòng họ sợ lý trưởng, cảm thấy lý trưởng chính là quan, là người nghiêm khắc, tinh minh, phân xử công bằng.

Vì vậy, thấy thái độ của lý trưởng đối với Kỷ Bắc Nam, bà ta càng thêm tò mò về lai lịch của tiểu lang này nên không dám chậm trễ.

Dù lý trưởng đã đi rồi, bà ta vẫn tươi cười chào đón Kỷ Bắc Nam: "Xem ta mải nói chuyện, ngươi còn xách nhiều đồ như vậy, đến đây thẩm bê rương cho ngươi, đường xa có bị lạnh không..."

Triều ca nhi đứng ngoài sân nghe ngóng, hắn gan dạ, thấy là họ hàng đến nhà, mắt cứ dán vào cái rương của Kỷ Bắc Nam, muốn biết bên trong có đồ ăn ngon hay đồ chơi gì không.

Kỷ Bắc Nam lịch sự trả lời Tần thị, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé đang nấp sau cánh cửa nhà chính.

Hắn muốn gọi Tiêu Nguyên Bảo đến bên mình, nào ngờ chưa kịp mở miệng, Tiểu Bảo thấy hắn đi vào nhà cùng Tần thị, liền vội vàng chạy biến vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play