6.
Phố Cây Hoè an ổn giống như một phố xá bình thường ở nhân gian.
Khách sạn quỷ môn của ta lại khôi phục việc làm ăn như bình thường, doanh số của Hoàng Tuyền Tửu vẫn thường xuyên hết hàng.
Nhóm tiểu quỷ đồng thường xuyên đến đây làm phục vụ, bưng bê mâm kiếm tiền mua kẹo ăn.
Tiểu nhị ca cưới vợ, tinh thần vui vẻ, làm việc lại càng mạnh mẽ.
Khách sạn vô cùng náo nhiệt, ta cũng có tinh thần hơn gấp trăm lần.
Những ngày vui vẻ dễ chịu như thế, lại luôn luôn có người tới phá hỏng.
Thiên Cung hạ mệnh lệnh cần chỉnh đốn và cải cách Minh giới, những cô hồn dã quỷ không vào được Minh giới đều bị đánh tan quỷ nguyên, quét sạch tam giới.
Diêm Vương phong ấn ta trong Dạ Nguyệt Châu, giấu ở trong ngực.
Vì thế, ta tận mắt nhìn thấy toàn bộ đám quỷ lang thang ở trên phố Cây Hoè quỷ nguyên nổ tung, tro bụi rơi rụng đầy đất.
Tiếng nổ tung vang lên bùm bùm, giống như tiếng pháo trúc ở nhân gian ăn Tết.
Trong tiếng pháo trúc từ biệt năm cũ, tam giới không còn cô hồn dã quỷ nữa.
Việc thanh trừng này vô cùng thành công, ta ở Dạ Nguyệt Châu đâm vỡ đầu chảy máu cũng không thể ra ngoài với bọn họ, quỷ nương nương của bọn họ không xứng với ba từ đại từ bi.
“Diêm Quân đã có thể cứu ta, vì sao lại không thể cứu bọn họ?”
“Ta không giống với Nhân nương nương, ta không có trái tim từ bi.”
Cây hoè già ngàn năm kia thoáng chốc khô héo, lá cây rơi xuống, cành khô mục nát, theo tiếng gió gào thét run rẩy rơi rụng.
Âm giới không còn phố Cây Hoè nữa.
Diêm Vương mang ta về Minh Phủ, ta ngồi trên giường của hắn, che ngực lại liên tục thở dốc.
Quỷ khí trong Minh Phủ quá cường thịnh, đối với loại quỷ tàn hồn tán phách như ta mà nói, căn bản không thể chịu đựng nổi.
Diêm Vương đứng trước giường, khoanh tay lại ung dung nhìn ta, giống như đợi ta cầu xin hắn, ta càng không muốn.
Ta nằm trên giường lăn lộn, toàn thân giống như bị vạn trung gặm cắn, quỷ khí dày đặc theo hơi thở của ta dũng mãnh vào trong cơ thể, trăm ngàn móng vuốt cào nát tim ta, ta bắt đầu nức nở thổn thức.
Cuối cùng Diêm Vương cũng mềm lòng, vung tay ra, vứt một chiếc màn vải ánh lên màu xanh lá trong suốt phủ lên người ta, rất nhanh chóng dung nhập vào, biến mất không thấy nữa.
Ta cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, thở phì phò ghé vào giường.
“Diêm Quân cũng không cần phải cứu ta, ta tiêu tán cùng với phố Cây Hoè chẳng phải bớt việc hơn sao.”
Ta chuyển đầu nhìn sang bên cạnh, không muốn phản ứng hắn nữa.
Nhưng ai mà biết được, hắn lại thuấn di đến bên giường, hai chân quỳ gối hai bên thân thể ta, ôm lấy eo ta lật lại, khuôn mặt lạnh lùng hung ác xuất hiện trước mặt ta, mắt đào hoa đa tình tàn nhẫn nhìn ta, không bao lâu lại hiện ra thần sắc đáng thương.
Hắn giam cầm đôi tay ta lên đỉnh đầu, dán lên cánh môi của ta thấp giọng nỉ non, “Nhân nương nương, sao ngài có thể nói được những lời chanh chua như thế, sao ngài lại không thương ta chứ!”
Hắn hôn mạnh mẽ bá đạo, trằn trọc lưu luyến, hoàn toàn không giống lúc trước độ khí.
Một mùi hương thanh ngọt tiến vào theo hơi thở, cảm xúc của ta hỗn độn, mơ mơ màng màng giống như tiến vào một thiên địa khác.
Ta lại nằm mơ.
Trong mơ, Hạc Linh đầy người là máu, hơi thở thoi thóp ngã vào Diêm La Điện, chiếc bình sứ màu lam sắc chứa tàn hồn của ta rơi vào trong tay lão Diêm Vương.
Quỷ Hắc Bạch Vô Thường đứng ở tiền điện trào phúng kêu lên, “Tàn hồn của nữ thần quan, mỹ vị quý hiếm bậc này, không ngờ ngài lại muốn độc chiếm, ngài đặt Minh Phủ Đại Nhân của chúng ta ở đâu?”
Lại là một chiếc quỷ đao bị đánh rơi, thân hình đang nằm bò của Hạc Linh chấn động, máu đổ càng nhiều, lão Diêm Vương cười lại càng thoải mái.
Hạc Linh kéo một thân đầy máu, từng bước bò tới chỗ lão Diêm Vương đang ngồi, hắn quỳ gối trước toà, gục đầu xuống, nói ra lời nói khuất nhục nhất: “Minh Phủ đại nhân trên cao, xin cho tiểu nhân chút thời gian, đợi đến khi gom đủ hồn phách, ta nhất định dâng lên bằng cả hai tay.”
Hình ảnh thay đổi.
Hạc Linh vẫn như cũ đầy người là máu, nhưng lần này, hắn đứng ở Diêm La Điện, ở trên cao nhìn xuống, trong tay cầm theo đầu của Minh Phủ đại nhân, máu quỷ ào ạt chảy ra nhuộm đỏ một cái thảm, đầu bên kia của thảm là muôn vàn quỷ chúng đang phủ phục trên mặt đất.
Bọn họ cung kính cùng kêu lên: “Cung nghênh tân chủ Minh phủ, Diêm Quân trên cao.”
Minh giới không có trật tự như ở Thiên giới, ở chỗ này luôn luôn là cá lớn nuốt cá bé, giết người mạnh nhất, vậy thì ngươi chính là người mạnh nhất.
Hạc Linh nhẫn nhục nhiều năm, cuối cùng cũng có thể có được một nơi an ổn cho bản thân hắn, và cho ta nữa.
Hắn góp nhặt tàn hồn của ta cũng gần xong, đặt ở cây hoè già kia nghỉ ngơi.
Mấy trăm năm qua đi, ta đã được hắn nuôi dưỡng rất tốt.
Đã từng là nữ thần quan của Thiên giới, hiện giờ đã trở thành bà chủ của Khách sạn quỷ môn ở phố Cây Hoè.
Nếu không có thiên giới mắc chứng động kinh mà làm ra chuyện thanh trừng kia, cuộc sống của ta và Hạc Linh có lẽ sẽ không bị quấy rầy.
Diêm Vương ôm ta vào ngực, nằm bên cạnh ta, hầu kết động đậy, hơi thở dồn dập.
Ta chậm rãi mở mắt, ngón tay nhợt nhạt xoa cạnh mặt hắn, “Hạc Linh, những năm đó thật sự khổ quá.”
Nghe thấy thế, bờ vai của hắn bắt đầu kích động, vừa kéo một cái, hơi thở tăng thêm, trong cổ họng lại tràn ra một câu rời rạc không có kết cấu gì.
Ta nghe cố gắng kết hợp lại, hiểu thành một câu, “Ta nhớ Nhân nương nương, rốt cuộc ngài cũng gọi ta là Hạc Linh rồi.”
Ta nắm lấy đôi tay hắn đặt ở bên cạnh, đặt lên cánh môi, nhẹ nhàng phun ra một câu. “Xin lỗi, Hạc Linh của ta.”
Tất cả những kiên cường của hắn đều tan biến, ghét vào cổ ta khóc không thành tiếng, Diêm Quân lúc nào cũng cao cao tại thượng ác liệt tựa băng sương, giờ phút này lại trở về một Hạc Linh không buồn không lo chỉ biết gây chuyện.
Xin lỗi Hạc Linh, ta chưa bao giờ có thể ngờ tới ngươi làm sao có thể ở quỷ giới lạnh lẽo này suốt từng ấy năm.
Ta chưa từng nghĩ đến việc ngươi đã làm thế nào để gom đủ từng mảnh tàn hồn vỡ nát của ta.
Ta chưa từng nghĩ tới việc ngươi chỉ là một con linh thú bình thường mà thôi, tất cả những đau khổ của ngươi đều là ta mang đến.