Ngoài cửa sổ có một tiếng mèo kêu thê lương, ta bị bừng tỉnh, lại không buồn ngủ nữa..
Đứng dậy pha trà uống, vừa cầm lấy bát trà, một cơn gió âm hàn giống như lưỡi dao sắc bén bắn vào, đầy đất men sứ xanh vỡ nát.
Ta vén ống tay áo, vội vàng biến đến một bên, trong tay bắt đầu tụ khí, một đám sương mù màu đen bốc lên, ta bỗng nhiên giơ tay, ra sức đánh ra ngoài cửa sổ.
Lại một tiếng mèo kêu bén nhọn, ta nhảy qua cửa sổ đuổi theo
Một bóng đen hai người thật cao lớn, kéo một cái đuôi mèo thật dài, trong lòng ngực lại ôm một tiểu quỷ đồng (5), hoảng sợ chạy trốn.
“Nhân nương nương, Nhân nương nương, không tốt, Tiểu Điệp bị ác quỷ kia bắt đi rồi!”
“Nhân nương nương, Nhân nương nương phải làm sao bây giờ? Nhân nương nương phải làm sao bây giờ?”
Một đám tàn quỷ toàn là người già, phụ nữ và trẻ em quỳ rạp xuống trước mặt ta, ta ngồi xổm nâng một cụ già bên cạnh.
“Trốn vào khách sạn, cho dù nghe được tiếng vang gì cũng không được mở cửa, nhớ lấy!”
Ta vươn tay, giữa không trung vẽ một lá bùa, lại lật mu bàn tay, từ chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa phát ra một vòng sáng, chạm vào phù chú, vòng sáng càng ngày càng lớn, bao trùm cả toà khách sạn quỷ môn.
Là Diêm Vương cho ta dùng nó để phòng thân, chỉ có hiệu lực một lần.
Bởi vì Diêm Vương độ khí, ta có một ít pháp lực mỏng manh trên người, ngày thường đám quỷ lang thang ở trên đường Cây Hoè nếu bị bắt nạt ta đều sẽ xuất hiện giúp đỡ, dần dần, bọn họ lại gọi ta là “Quỷ nương nương đại từ bi.”
Từ bi ư? Không thấy.
Ai mà biết được.
Trên đường Cây Hoè thường là có ác quỷ tới kiếm ăn, đa số là quỷ từ tầng mười tám chạy ra ngoài, bắt vài con quỷ lang thang về tu luyện, tu quỷ quyết địa ngục huỷ tiên diệt địa.
Ta đuổi theo suốt một đường mà ác quỷ chạy trốn, mùi thối dường như tiêu tán ở một chỗ bên cạnh giếng.
Ta ghé vào miệng giếng nhìn vào trong, giếng cổ không gợn sóng, nước sâu như mực, giống như một cái đầm tối tăm.
Đột nhiên, nước giếng tối tăm giống như có sóng gợn, lăn tăn gợn sóng từ trong ra ngoài, một lát sau, có một đôi tròng mắt đỏ như máu đột nhiên từ trong nước hiện ra, hoa văn màu đỏ như máu che kín tròng mắt dữ tợn, tròng mắt kia nhìn ta chằm chằm, hình như có một loại ma lức muốn lôi kéo ta xuống dưới, xuống dưới.
Tiến vào đi, nhảy vào đi, giống như có âm thanh nào đó đang triệu hoán.
Trong đầu ta không thể nào tỉnh táo, mí mắt bắt đầu khép lại, thẳng tắp rơi xuống giếng.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay mạnh mẽ cứng cáp đột nhiên túm chặt lấy cổ chân ta, dùng sức rất lớn, ta ngã vào một lồng ngực rất lớn, có mùi gió lạnh lẽo, là Diêm Vương.
Đợi ta đứng vững, hắn chui một đầu vào giếng.
Từng tiếng mèo kêu thê lương dị thường vang lên khắp giếng tối tăm, khi ra ngoài, tay phải ôm tiểu quỷ đồng bị bắt đi.
Hắn nâng bàn tay lên, áp xuống giếng một phù ấn, trong khoảnh khắc, vách đá sụp xuống, nước màu đen lật úp, tràn ra mùi tanh hôi nồng đậm.
Hắn đứng phía sau ta, vòng tay trái đến trước mặt ta, giơ lên tay áo rộng màu đỏ thắm, nhẹ nhàng che đi cái mũi của ta, nháy mắt một cái đã trở về khách sạn quỷ môn.
Vòng sáng mà ta vẽ có vết rạn, quả nhiên có ác quỷ tới.
“Quỷ nương nương đại từ đại bi, chúng ta thay Tiểu Điệp cảm ơn đại ân đại đức của ngài.”
Bọn họ quỳ trên mặt đất, thành kính giống như đang quỳ lạy thần phật.
Ta đang định giải thích, thật ra là công lao của Diêm Vương, nhưng tay hắn ôm bên hông ta véo một cái, ta quay đầu lại, mặt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt ý là không cần.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, ta lấy ra một lọ rượu quế hoa, rót đầy chén rượu, bưng cho Diêm Vương với khuôn mặt đen sì ngồi bên cạnh.
“Đa tạ Diêm Quân cứu giúp.”
Hắn không nhận lấy chén rượu, tay của ta cứ xấu hổ mà giơ như thế, phải đến nửa nén hương hắn cuối cùng mới mở miệng, “Nhân nương nương thật là không biết nghe lời, bảo ngài an phận đợi thật sự không hề dễ dàng.”
“Diêm Quân nói gì thế, việc hôm nay ta rất khó có thể khoanh tay đứng nhìn, Diêm Quân cũng hiểu ta mà!”
Rốt cuộc hắn mới nhận lấy rượu, uống một ngụm, sau đó mở to mắt ra tỉ mỉ đánh giá, nhìn từ trên xuống dưới.
“Gần đây Nhân nương nương khí sắc cũng không tệ lắm, không giống với hai năm trước, vừa chạm vào đã nát.”
Ta rũ mặt, thuận theo đáp lời, “Ân tình của Diêm Quân, người ta không có gì báo đáp.”
Bỗng nhiên hắn cười, cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngửa đầu bắt đầu chuốc rượu.
Thấy bầu rượu đã hết, cánh tay dài của hắn vung lên, ôm ta vào trong lòng ngực, cánh môi mềm mại bao phủ lên, tràn đầy mùi rượu qua quế.
“Uhm… Diêm Quân…. Diêm…”
Có lẽ là do hắn say.
Hắn cứ thế lấy rượu đang ngậm trong miệng bón vào miệng ta, sau đó rượu chảy qua cổ vào dạ dày, giống nước thanh tuyền, vị ngọt lạnh lại thanh mát.
Sau đó lại càng nhiều hơi thở mát lạnh, cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến từ đầu lưỡi của hắn, lấp đầy buồng phổi của ta.
Thật lâu sau hắn mới buông ta ra.
Hắn móc khăn tay ra, không có biểu tình gì trên mặt, lau vết rượu trên khoé miệng, lại giương mắt nhìn ta, sau đó lại giơ khăn lên, cũng lau khoé miệng ta.
Ta nhất thời không nói gì.
Hắn đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn đi, trên đường Cây Hoè dường như có một cái tường chắn vô cùng kiên cố, sau đó không thấy có ác quỷ tới xâm phạm nữa.
_______
(5) Tiểu quỷ đồng: ma trẻ con