1.
“Tiểu nhị, mang rượu lên đây!”
Cuối phố Cây Hoè có một cây hoè già ngàn năm tuổi.
Phía dưới cây hoè già, có một khách sạn quỷ môn.(1)
Ta là bà chủ của khách sạn đó.
Hôm nay là lễ thất tịch, quỷ cũng rất nhiều, tiểu nhị của khách sạn hôm qua đã xin nghỉ, nói là trong nhà thiêu một nương tử, vội vàng trở về thành hôn.
Ta đành phải tự thân xuất mã, bưng trà đổ nước cho đám khách quỷ của ta, kiếm ít tiền giấy.
“Khách quan, rượu Hoàng Tuyền mới lên, mời ngài dùng!”
Ta buông bình rượu xuống, đang định xoay người rời đi, một con quỷ say bỗng nhiên kéo tay ta lại.
“Vị quỷ nương này thật là xinh đẹp, vội đi làm gì, ở lại đây với ông, ông đây có tiền.”
Tôi rũ mắt nhìn theo đôi tay bị lửa đốt khói lửa mịt mù đang nắm lấy tay ta, khẽ mở đôi môi anh đào nói một câu.
“Khách quan, tay của nô gia không phải ai cũng có thể chạm vào đâu.”
Âm cuối vừa nói ra, bàn tiệc trước mặt “ầm” một tiếng bị ném xuống mặt đất.
Tên quỷ say vừa nói lời bất kính bị túm tay xuống, tay áo trống rỗng bị âm phong rót đầy.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, quỷ khách trong khách sạn đều chạy tứ tán, kinh hoàng chạy trốn.
Tới rồi, có việc làm ăn rồi.
Ta thở dài, vòng eo uyển chuyển hành lễ với thiếu niên mặc hồng y (2) đang tức sùi bọt mép.
“Diêm Quân, ngài tới mà không nói một tiếng, để ta chuẩn bị đồ ăn ngon rượu ngon.”
Thiếu niên hồng y thuấn di tới trước mặt ta.
Vạt áo bay phần phật, ánh mắt đen như mực, nhấp đôi môi bạc tình, sắc mặt lạnh lùng nói.
“Không ngờ Nhân Nương Nương lại yếu đuối như vậy, không ném được một cánh tay quỷ ư?”
Ta chép miệng, đang muốn phản bác cái gì đó.
Trên môi đột nhiên có một cảm giác mềm mại ập đến, là mùi gió lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.
Hắn lại tự ý độ khí cho ta.
Ta chỉ là một tàn hồn, tục mệnh đều dựa vào Diêm Vương.
Hôm nay hắn dường như không giống với trước kia, đôi tay ôm lấy vòng eo ta dùng sức rất mạnh, phối sức bên hông của hắn làm cộm ta phát đau.
Ta nhắm mắt lại đếm số.
991, 992, 993……
Bình thường đếm đến 300 hắn sẽ buông ta ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại một bóng dáng tiêu sái cao dài.
Hôm nay lại là sao đây?
Sau khi ta đẩy hắn nhiều lần mà không có kết quả, một chân dẫm lên mặt ủng của hắn.
Hắn bị đau mới tách ra, ta nhảy ra thật xa, hung hăng mà thở hổn hển.
“Hôm nay Diêm Quân có gì không vui?”
Hắn chậm rãi vươn ra bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt lên môi, xoa xoa miệng.
Ta nháy nháy lông mày lên ba lần, tập mãi cũng thành thói quen, lại không phải lần đầu tiên ta biết hắn là một Quỷ Vương có thói ở sạch.
“Đến trước mặt ta!” hắn khoanh tay từ trên cao nhìn xuống ta, có một lực uy hiếp khó có thể chống cự được.
Ta chầm chậm đi về phía hắn, làn váy màu đen lay động theo từng bước đi, phong tình vạn chủng.
Hắn không biết là móc từ đầu ra một đoá hồng đỏ thắm, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, dường như suy nghĩ, cắm ở đâu thì thích hợp nhỉ?
Cuối cùng, hắn cắm đoá hồng kia ở phía sau tai ta.
Hắn hiếm khi cười như lúc này.
Dường như hắn rất vừa lòng.
Hắn lại vội vàng rời đi thật nhanh, để lại một câu trong gió
“Nhà ta có kiều nữ, sáng trong lại trắng ngần.”
Ta lại nghĩ tới những ngày ở Nhân Duyên Điện.
Khi đó Hạc Linh còn chưa phải là Diêm Vương.
______
(1) Khách sạn quỷ môn: Khách sạn dành cho ma, người chết.
(2) Hồng y: Quần áo màu đỏ