2.

Ta từng là nữ thần quan ở Nhân Duyên Điện của Thiên Giới, dưới toà có một linh thú, tên là Hạc Linh, là một con Bạch Vũ Tiên Hạc (3)

Hạc Linh là Phượng Cung nương nương đã đưa cho ta.

Còn nhớ rõ ngày hôm ấy, nàng túm cổ của một con tiên hạc, đi thẳng một đường, hùng hùng hổ hộ đi tới Nhân Duyên Điện.

“Nhân nương nương, có Nhân Nương Nương ở đó không? Có phải là ngài thiếu một con linh thú không, ta đưa cho ngài một con, rất nghe lời và ngoan ngoãn, nếu không phải vì tình cảm thâm hậu giữa tỉ muội chúng ta, ta rất tiếc.”

Ta mang theo một thân tơ hồng lung tung rối loạn, thuận miệng trả lời, Phượng Cung nương nương đi rồi, Hạc Linh ngẩng cao cổ đứng ở cửa, không đi vào, cũng không đi ra.

Nhìn hắn có vẻ rất xấu hổ.

Ta nói: “Nếu ngài không vội, lại đây giúp ta xử lý mấy dây nhân duyên này được không?” Ta cho hắn một bậc thang.

Hắn nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, nhìn ta từ trên xuống dưới đến trăm ngàn lần, giống như cảm thấy cuối cùng có thể xuống bậc thang, mới không tình nguyện mà rũ đầu đi theo.

Cho đến khi hắn xếp lung tung nát bét dây nhân duyên của ta, lại làm rối loạn cả Nhân Duyên Điện của ta, sau đó lại chạy tới Dao Trì ăn vụng cá chép tiên, chạy tới vườn đào tiên đánh rụng cả vườn đào, lại túm lông đuôi của Tất Phương thần quân… việc ác làm một đống, danh tiếng tệ hại rõ ràng.

Cuối cùng ta mới biết được “ý tốt” của Phượng Cung nương nương. 

Ta một tay nắm cổ dài cao ngạo của Hạc Linh, một tay giơ lên một phong thư xin lỗi dài chấm đất, đứng ở trước cửa Nhân Duyên Điện, khom lưng tạ lỗi với các thần quan tới để đòi một lời giải thích.

Bảng hiệu trên đầu đúng lúc rơi xuống dưới, nện xuống đầu Hạc Linh. 

Hắn thuận thế giả vờ bất tỉnh nằm ngã xuống đất, để lại một mình ta xấu hổ hèn mọn tiếp tục xin lỗi một cách hèn mọn. 

Khi đó, có lẽ Hạc Linh cũng chưa từng nghĩ, một ngày nào đó hắn sẽ vì ta mà trở thành con hát của Phong Nguyệt Lâu. 

3.

“Cốc cốc cốc”

Cửa khách sạn bị gõ vang.

Ta phục hồi tinh thần, gỡ hoa hồng đỏ từ sau tai xuống, chậm rãi đi mở cửa.

Diêm Vương đã tới làm ầm một trận, theo lý thuyết thì hôm nay sẽ không lại có khách quỷ vào cửa, không biết ngoài đó là khách ngoại lại, hay là ai nhỉ.

Vừa mới đi vào cửa, cửa đã bị đẩy ra rồi.

Bên vào tiến vào là một công tử mặc đồ trắng.

Ồ, là một vị thần quan.

“Thần quan tới chỗ này là có chuyện gì?”

“Xin một chén trà uống.”

Nói xong, tự mình đi tìm chỗ ngồi, nhấc một ấm trà trên bàn, nói: “Trà lạnh rồi, đổ thêm nước đi!”

Ta duỗi tay nhận lấy, ánh mắt của hắn dừng lại trên bông hoa hồng đỏ ta đang cầm trên tay một hồi lâu, sau đó cười.

Hắn lại chuyển ánh mắt lên tới trên mặt ta: “Thật xinh đẹp!”

Ta không biết là hắn khen hoa đẹp hay khen người đẹp, chỉ khách sáo nói câu cảm ơn, nhận lấy ấm trà đi về phía sau. 

Khi trở lại, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Bàn ghế bị ném đi đã được nâng lên, bát đĩa bị quăng vỡ được quét vào thùng, rượu rớt ra ngoài đã được lau sạch, giống như sự hỗn loạn lúc nãy chưa từng xảy ra. 

Ta trợn mắt há mồm nhìn về phía thần quan mặc đồ trắng đang bình tĩnh ngồi bên cạnh. 

Ta hơi ngại ngùng mở miệng: “Đa tạ thần quan, rượu hôm nay miễn phí, để biểu lộ lòng biết ơn.”

Hắn lại cười.

Thật là thích cười.

“Vậy thì, ngủ lại có miễn phí không? Ta có được tá túc một đêm không.

Ta đặt ngón tay lên đầu suy nghĩ.

“Thần quan có điều không biết, khách điếm này đều là quỷ lang thang không thể đầu thai lại không thể vào Minh Phủ, nếu thần quan ở lại đây, chỉ sợ bất tiện.”

“Không ngại, ta chỉ ở lại một đêm rồi đi, sẽ không ảnh hướng tới việc làm ăn của ngươi.”

Việc làm ăn có hay không là việc nhỏ, chỉ là ta cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với thần quan của Thiên Giới, đang do dự không biết phải từ chối thế nào, một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa vọng vào. 

“Không được, khách sạn quỷ môn không chào đón thần quan!”

Diêm Vương cả người màu đỏ lạnh lẽo âm u lại về rồi, hắn đẩy cửa đi vào, mang theo một cơn gió lạnh đến phát run, khiến cho ta lạnh rùng cả mình.

Hắn lập tức đi tới, cởi áo ngoài đỏ thẫm ra, khoác lên người ta, vô cùng quan tâm hỏi, “Lạnh quá hả? Thế này có phải là ấm hơn không?”

Ngôn ngữ và động tác đều vô cùng tự nhiên, người bên ngoài nhìn sẽ cảm thấy giống như một đôi tình nhân ân ái.

Thấy thần quan không trả lời, Diêm Vương lại mở miệng. “Hôm nay là ngày 7 tháng 7, là thất tịch, ta cùng phu nhân có rất nhiều lời nói riêng tư muốn nói với nhau, thần quan nếu không ngại thì cứ ngồi thêm một lát, để ta và phu nhân đi nghỉ tạm.”

Lúc này, Diêm Vương lại khác hẳn ngày thường, nói rất nhiều.

Ta rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào hắn, hơi buồn cười một chút.

Thần quan đứng lên, nói câu “Quấy rầy rồi!”, sau đó rời đi.

Ta nhìn bóng dáng màu trắng biến mất ở góc đường, luôn có một cảm giác quen thuộc đối với cố nhân, lại không tìm ra được bất kỳ ký ức nào liên quan tới hắn. Thật ra cũng bình thường, rốt cuộc có rất nhiều người, rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ. 

“Nhân nương nương nhìn thật xuất thần, người không biết còn cho rằng vị kia là tình nhân cũ của ngài cơ đấy!”

“Diêm Quân nói đùa, người ta vẫn luôn là người cô đơn.”

Ta cung kính hơi hơi gật đầu.

Vẻ mặt đùa giỡn của hắn dừng lại, sau đó rất lâu sau không nói, chỉ phất phất tay, đốt sáng lên ánh đèn trên đường.

“Công vụ bận rộn, ta không thể đến thăm Nhân nương nương thường xuyên được, nhưng cầu xin ngài an phận một chút, lần sau ta tới hy vọng ngài còn khoẻ mạnh.”

Nói xong, lại quay người rời đi.

________

(3) Bạch Vũ Tiên Hạc: Tiên hạc lông trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play