Năm ấy, khi vừa tròn mười ba tuổi, Lâm Trọng Đàn lặng lẽ chấp nhận sự thật rằng mình không phải là thiếu gia của Lâm phủ. Không hề phản kháng, không hề níu kéo, hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu. Nhưng trước mặt hắn, Lâm phu nhân lại khóc không thành tiếng.
Bà ôm chặt lấy hắn, giọng run rẩy van nài:
“Bất kể thế nào, Đàn Sinh là do ta tự tay nuôi lớn, từng muỗng cơm, từng giấc ngủ đều là ta bầu bạn. Mỗi lần con phát sốt, ta thức trắng đêm trông chừng. Bây giờ lão gia muốn đưa con đến nhà nông kia, vậy ta… ta cũng chẳng thiết sống nữa!”
Lời vừa dứt, bà nghẹn ngào không nói thêm được nữa. Đôi mắt đẫm lệ của bà nhìn hắn, đau đớn đến mức khiến lòng hắn nhói lên.
“Đàn Sinh, con thật sự nhẫn tâm bỏ mặc mẫu thân sao?”
Lâm Trọng Đàn không đáp ngay, chỉ lặng lẽ cụp mi, gương mặt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng trong sâu thẳm, bão giông đã cuộn trào. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói:
“Con không phải là cốt nhục của cha mẹ, nhưng lại may mắn lớn lên dưới mái nhà này, nhận được yêu thương, được dạy dỗ. Con thực sự rất biết ơn. Chỉ là… bây giờ người con ruột thịt của cha mẹ đã trở về, con cũng nên nhường lại vị trí vốn thuộc về y. Về sau chẳng thể ở bên phụng dưỡng cha mẹ, đó là lỗi của Đàn Sinh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play