Không biết vì sao, cổ họng ta khô khốc, chẳng thốt nổi lời nào, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Lâm Trọng Đàn. Hắn dường như đã sớm hiểu rõ lòng ta, chẳng đợi hồi đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo ta vào lòng.
Thiên điện chỉ còn hai người, ngoài kia tuyết lại rơi. Bông tuyết lặng lẽ phủ xuống, tĩnh mịch mà thanh tao. Chúng ta chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ tựa vào nhau, hơi thở quấn quýt giữa trời đông lạnh giá.
Tựa như những ngày xưa cũ. Khi ấy, trong thư viện Thái Học, ta và hắn từng nép bên khung cửa sổ, không dám mở rộng, sợ người ngoài thấy. Chỉ hé nửa cánh, mặc cho gió luồn qua, lùa vào tay áo, hơi lạnh vấn vít trên đầu ngón tay.
Ta từng nghĩ, đời này chẳng thể gặp lại hắn nữa. Đã có hiểu lầm, có mất mát, có thương tổn, có đớn đau, bao lần tưởng chừng như sinh tử chia cách. Nhưng giờ đây, ta dựa vào lòng hắn, nghe tiếng tuyết rơi ngoài hiên, mới nhận ra thuận theo trái tim mình là điều khiến lòng người an tĩnh nhất.
Ta muốn cùng hắn bạc đầu bên nhau.
“Ta sẽ giúp ngươi điều tra.” Ta siết chặt vòng tay, ghé cằm lên vai hắn, khẽ thì thầm: “Đàn Sinh, ta rất nhớ ngươi.”
Lâm Trọng Đàn cúi đầu, như khẽ hôn lên mái tóc ta. Ta điều chỉnh tư thế, tìm một chỗ thoải mái trong lòng hắn. Điện phòng có lò sưởi ấm, hương trầm thoang thoảng, ngoài cửa sổ tuyết phủ mịt mù, mọi thứ đều vừa vặn tốt đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play