Lâm Trọng Đàn thấy ta lếch thếch trở về, quần áo lấm lem, vẻ mặt mỏi mệt, tựa hồ đã đoán được ta lần này thất bại thảm hại. Hắn cười nhẹ: “Thôi mặc kệ đám cừu kia, lại đây thử quần áo.”
Mọi thứ quá đỗi gấp gáp, đến hôn phục cũng không kịp chuẩn bị, chỉ có hai bộ xiêm y đỏ thẫm, vải thiên thanh nhuộm sắc chính giữa. Ta nhớ lần cuối cùng thấy Lâm Trọng Đàn mặc hồng y là ngày hắn đỗ bảng vàng, ánh mặt trời ngày ấy cũng sáng rực như nụ cười hắn khi đó.
Hắn không thay y phục trước mặt ta, mà đi vòng ra phía sau bình phong. Đến khi hắn bước ra, dù những ngày qua đã nhìn hắn không ít lần, ta vẫn bất giác sững người.
Da hắn trắng, khác hẳn với người phương Bắc vốn sạm nắng. Ngay cả Tống Nam tới đây chưa lâu cũng đã sạm da, riêng hắn, dường như chẳng bị nắng gió phương Bắc làm ảnh hưởng. Trong bộ xiêm y đỏ sẫm, làn da ấy lại càng nổi bật, gần như trong suốt. Hắn mấy năm nay cao lớn hơn trước, dáng người thẳng tắp, bước ra từ sau bình phong, mỗi bước đều thong thả mà vững chãi, tựa như họa.
Hắn dừng lại trước mặt ta, hỏi khẽ: “Thế nào, được chứ?”
Ta chỉ liếc nhìn rồi vội quay đầu, đáp cho qua: “Ừm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play