Cố Ảnh vừa vào trong xe đã vội mở tấm ngăn với tài xế và trợ lý ở phía trước. Hắn thở dồn dập, kiềm chế đến mức phổi nghẹn ứ, khí Oxi dường như không còn tồn tại nữa.
“Thật muốn ôm lấy em ấy, muốn ôm em ấy, nhớ em ấy quá! Em ấy đang ở ngay trước mắt mình… mà mình lại phải nhẫn nhịn làm theo thiết lập của thế giới này.”
Bản thân hắn còn nhiệm vụ phải làm.
“Không, Không… gặp lại em rồi, nhiệm vụ không còn quan trọng nữa.”
003 lạnh lùng bảo: [Sẽ chết.]
Cố Ảnh chưa từng hỏi nhiều về vấn đề nhiệm vụ, lần này lại chủ động hỏi nó: “Tôi chỉ cần hoàn thành một trong hai nhiệm vụ, không quan trọng cách thức thực hiện và kết quả chi tiết đúng không?”
003 làm một hệ thống cứng nhắt đã quen, nó không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân đằng sau câu hỏi này của hắn, chỉ thành thật đáp lời: [Đúng vậy]
“Được rồi.”
Hắn vẫn có thể giúp đỡ bạn nhỏ.
Cũng không phải khiến bạn nhỏ khó xử khi hắn rời đi.
Cố Ảnh mân mê chiếc đồng hồ bên tay trái một lúc mới lấy lại được cảm xúc bình thường. Hắn hít một hơi thật sâu, quay về vẻ mặt nhẹ nhàng, thư thả, mở tấm ngăn với hàng ghế trước gọi trợ lý của mình.
“Sắp xếp lịch trình lại giúp tôi, tôi sẽ tham gia chương trình của đài A.”
Nguyễn Ngọc vui vẻ đồng ý, không hề phát hiện ảnh đế có bất kỳ điểm khác thường nào.
Lê Chu bước vào phòng nghỉ, ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng rồi dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Đỗ An, sự nhu hòa lập tức hiện lên thấy rõ. Nhân viên trang điểm vừa hoàn thành những đường nét cuối cùng, khiến cậu ta trông càng thêm rạng rỡ dưới ánh đèn cam vàng ấm áp.
Lê Chu đi đến, chạm nhẹ lên khuôn mặt mỹ lệ kia. Động tác của cậu rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng hay giả vờ nào, như thể đây vốn là điều hiển nhiên trong mối quan hệ mới của họ.
“Đừng lo lắng.” Cậu nói thật chậm rãi, mang theo hiệu quả trấn an lòng người lạ kỳ: “Em diễn xuất rất tốt, tôi tin sau bộ phim này danh tiếng của em sẽ nâng cao thêm rất nhiều.”
Đỗ An ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn cậu, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia dao động không mấy rõ ràng. Cậu ta mím môi, ngập ngừng muốn mở miệng.
“Chuyện của chúng ta…”
Lê Chu ngay lập tức biết được ý đồ của cậu ta. Dù chưa nói ra hết câu, nhưng ánh mắt Đỗ An đã nói lên tất cả. Cậu hiểu cậu ta đang muốn thương lượng về chuyện hẹn hò công khai của hai người.
Đỗ An quả thật diễn rất giỏi, tuy nhiên, muốn qua mặt cậu thì còn phải rèn luyện thêm nhiều lắm.
Không đợi Đỗ An nói tiếp, Lê Chu đã vươn tay xoa đầu cậu ta, biên kịch trầm tính cố hạ giọng dịu dàng an ủi: “Không sao, tôi sẽ cho người khống chế chiều hướng dư luận. Có lẽ đám phóng viên hôm nay đã chụp được không ít rồi. Đợi em xong việc, tối nay chúng ta cùng nhau đăng bài thừa nhận mối quan hệ yêu đương là được.”
007: [Cậu ít có ác lắm.]
Lê Chu cười, đáp lời nó: “Không hề nhé!”
Đỗ An nhìn cậu, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì, song cậu ta chỉ gật đầu, ở góc khuất khỏi hai mắt cậu, cắn môi kiềm chế đến cực điểm.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc rơi vào sự tĩnh lặng ngắn ngủi, nhưng dường như vị biên kịch nổi tiếng không mấy để tâm. Cậu cẩn thận nắm tay thụ chính ra bên ngoài, chăm sóc cậu ta từng chút một, để cậu ta sống trong ánh mắt ghen tị của tất cả mọi người.
Bản thân cậu vui vẻ tận hưởng niềm vui nhìn thụ chính ngoài mặt gượng cười, bên trong tức tối, khó chịu, ngày một chán ghét cậu.
“Đúng rồi, đây là tiến triển nên có đó.”
Lê Chu đột nhiên lại nghĩ đến khuôn mặt lễ độ của kỳ phùng địch thủ, tâm tình vui vẻ vì trêu đùa thụ chính của cậu lập tức bay sạch.
Cậu xoa xoa thái dương, chẳng hiểu kiểu gì mà bọn họ lại trùng hợp gặp nhau trong cùng một nhiệm vụ.
Nói không sợ là thật, chẳng qua Lê Chu vẫn cảm thấy buồn bực vì bị người chen vào nhiệm vụ của mình. Cậu tùy tiện, chỉ làm việc theo ý mình, mỗi thế giới muốn chơi như thế nào thì chơi, vậy mà đợt này lại dính phải khắc tinh cứng.
Khỏi phải nói Lê Chu không vui đến nhường nào.
Nhưng ngồi trầm ngâm một hồi, cậu lại nghĩ.
Không sao cả, lần này, cậu nhất định sẽ là người thắng, làm gì lại có chuyện Lê Chu cậu lại thua một người đến tận hai lần.
Tối đó, khi mọi việc bắt đầu lên men, hai người trong lời bàn tán của bọn họ lại lần lượt đăng bài thừa nhận mối quan hệ yêu đương hiện tại.
Dưới ánh đèn vàng nhạt của khu biệt thự rộng lớn. Lê Chu nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, một tay chống cằm, tay còn lại đem điện thoại chậm rãi úp màn hình xuống bàn.
Tin tức về chuyện hẹn hò của cậu và Đỗ An đã lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên mạng xã hội, những dòng tiêu đề giật gân liên tục được cánh truyền thông đẩy lên top tìm kiếm.
[Biên kịch hàng đầu Lê Chu công khai tình cảm với tiểu sinh lưu lượng Đỗ An!]
[Tình yêu chấn động giới giải trí: Một người tình nguyện đứng sau màn, làm hậu thuẫn cho cả chặng đường của Đỗ An.]
[Ý kiến trái chiều cho rằng Đỗ An không xứng với biên kịch Lê Chu.]
Tiếng thông báo liên tục vang lên từ chiếc điện thoại trên bàn trà. Thế nhưng, Lê Chu không hề bận tâm đến nó, nụ cười nhàn nhạt luôn hiện hữu trên môi. Đỗ An lại khác, cậu ta ngồi đối diện, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại không giấu được nỗi bồn chồn hiện lên trong ánh mắt.
Lê Chu thở dài, bất chợt vươn tay che mắt Đỗ An lại, giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều: “Đừng xem nữa, mạng xã hội toàn nói mấy lời vô nghĩa.”
Đỗ An khẽ giật mình, vậy mà cơ thể cậu ta lại không tự động né tránh như khi trước. Dù không muốn thừa nhận, nhưng kỳ lạ thay, cậu ta luôn cảm thấy Lê Chu luôn cho người ta một cảm giác rất an toàn, rất đáng tin. Hiện tại mọi chuyện đã rồi, tạm thời cứ ngoan ngoãn đóng tốt vai một người bạn trai hiểu chuyện vậy. Khi cậu ta xây dựng đủ cảm tình với ảnh đế, muốn thoát khỏi Lê Chu còn là chuyện khó khăn sao?
Cậu bảo Đỗ An về phòng nghỉ ngơi sớm, còn mình thì tự rót một ly rượu vang đắt tiền, từ từ thưởng thức nó.
Bóng đêm bên ngoài trải dài như một bức tranh tĩnh lặng, nhưng trong lòng cậu lại không bình yên như thế.
Qua mỗi thế giới cậu lại cảm thấy mất đi phương hướng, ý định sống tiếp trước đó đã định ra. Chung quy, mọi thứ quanh cậu quá mức nhàm chán, cũng quá mức cô đơn.
Cậu biết rõ Đỗ An đang suy tính điều gì.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Đỗ An chưa bao giờ thật sự dừng lại trên người cậu. Mỗi một cái chớp mắt, mỗi một tia do dự mới là vì cậu, nhưng vừa rồi lòng cậu ta nhẹ động rồi.
Lê Chu khẽ cười, đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt cáo hiện lên chút châm chọc.
007 bỗng lên tiếng, giọng điệu mang theo chút chế giễu: [Cậu có vẻ rất thoải mái ở nhiệm vụ này nhỉ?]
“Còn gì thú vị hơn khi chờ đợi một người từng bước đi theo con đường mà mình vẽ sẵn hả?” Cậu nghiêng đầu, ý cười đong đầy nơi đáy mắt: “Ai mà không có một điểm mềm mại ở trong lòng, ai mà không từng là kẻ đáng thương trước khi trở thành phản diện chứ? Nhưng lỗi lầm họ gây ra cũng hoàn toàn không thể tha thứ được, chỉ là để cuối cùng khi họ nhận ra bản thân thất bại do đâu, sẽ nuối tiếc, hối hận một cách muộn màng.”
Cậu nhấp thêm một ngụm nhỏ, đoạn nói tiếp: “Như vậy không phải một cách trả thù hoàn hảo cho nguyên chủ sao?”
007 bất ngờ hỏi: [Vậy cậu có thứ đó không?]
“Mày muốn hỏi cái gì?”
Lê Chu cau mày, sau khi nghe câu hỏi không rõ đầu đuôi của nó. Qua một lúc, cậu mới nghe nó hỏi lại rõ ràng, vô cùng đúng trọng tâm, cũng là câu hỏi cậu không cách nào có thể đưa ra câu trả lời chính xác được.
007: [Điểm mềm mại trong lòng cậu.]