Mặc niệm trong lòng 7749 lần để bản thân không OOC, cậu cười nhẹ vươn đến bắt tay với hắn: “Đúng vậy, đã qua rất lâu rồi nhỉ? Cố ảnh đế còn nhớ tôi đúng là vinh hạnh mà.”

Cố Ảnh cũng cười, vừa chạm tay đã vội buông, tự nhiên khen: “Thầy Lê xuất sắc như vậy, làm sao tôi có thể quên được. Không tiện nói chuyện với mọi người quá lâu, tôi vào thăm đạo diễn Trần một chút rồi sẽ đi ngay.”

Hắn gật đầu với cậu và vài diễn viên đứng cạnh, rồi mới quay người đi thẳng vào trong tìm đạo diễn Trần.

Đỗ An từ đầu đến cuối đều không thể nói với ảnh đế một lời, đến nhìn Cố Ảnh cũng không nhìn cậu ta lấy một cái. Chỉ là, vừa rồi mọi người đều cảm nhận được mùi thuốc súng từ hai ông lớn nọ.

Đỗ An thầm an ủi chính mình, có lẽ ảnh đế không muốn khiến mọi người chú ý nên mới không bắt chuyện với cậu ta, thái độ hắn bày ra với Lê Chu cũng đủ rõ.

Hai người bọn họ không ưa nhau.

Sự thật chỉ là vì giữ thiết lập thôi, chứ không ưa chỉ là thái độ từ một phía.

007 ở trong đầu cậu cứ liên tục chạy loạn, la hét um sùm.

[Không xong rồi, không xong rồi, tôi lật xe rồi. Tổng bộ chơi tôi rồi aaaaa, cậu cũng tiêu rồi]

“Mày bị thần kinh à? Bệnh quá về tổng cục thay đầu luôn đi”

Lê Chu nắm tay Đỗ An đi đến phòng nghỉ, để cậu ta trang điểm thay trang phục quay cảnh cuối phim, còn mình thì đến cạnh chỗ đạo diễn ngồi xem mọi người diễn.

007 như đã thấy được kết cục không mấy tốt đẹp của mình và cậu, nó như buông xuôi, đoạn nói: [Anh ta vừa xuất hiện là tôi đã quét được rồi, làm nhiệm vụ đối lập với cậu đó, đồ ngốc. Một là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, hai là anh ta hoàn thành, còn cậu thì tiêu]

Rõ ràng, nó muốn cho kí chủ trải qua cảm giác phải yêu đương với kỳ phùng địch thủ khi trước. Qua thế giới này không thấy người nọ, nó còn tưởng tổng cục duyệt trễ, nhiệm vụ sau mới gặp. Nhưng, không hề. Bọn họ sắp xếp kiểu gì mà cho hai tên này đối đầu tiếp vậy trời.

Lê Chu giữ vững thiết lập trầm tính bên ngoài, không hề xen vào cuộc trò chuyện của ảnh đế họ Cố và đạo diễn ở bên cạnh. Cậu lười biếng đáp lời nó: “Sợ cái gì? Tao sao mà thua tên đó được, anh ta từng là bại tướng trong tay tao rất nhiều lần đấy.”

Thấy hệ thống vẫn còn chút ngờ vực, cậu mạnh miệng nói: “Tao sẽ lừa thụ chính tự mình đào một chục hố, xem anh ta giúp cậu ta kiểu gì.”

007 nghĩ đến thành tích ưu tú trải dài cả bảng xếp hạng của cậu thì thoáng yên tâm: Chắc là… không thua đâu nhỉ?

Cuộc trò chuyện của Cố ảnh đế và đạo diễn vừa kết thúc, Cố Ảnh đã xoay qua bắt chuyện với cậu: “Thầy Lê ơi, cậu có thể kết bạn với tôi không?”

Lê Chu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua Cố Ảnh. Trong lòng cậu, câu hỏi này chẳng khác nào một trò đùa.

Kết bạn? Đây là lời thách thức kiểu mới à?

Cậu thân là “tình địch trên danh nghĩa” với hắn, thế mà hắn lại tỏ vẻ thân thiện thế kia là cho ai xem hả? Bộ không sợ OOC ư?

007 nhỏ giọng bảo: [Ảnh đế vốn dĩ là người hiền lành mà, với lại chưa đến giai đoạn hai người chính thức đối đầu, ảnh đế Cố Ảnh và cậu thụ chính kia cũng chưa nói lời yêu nào. Việc này không ảnh hưởng đến lời mời kết bạn thân thiện, đúng với tính cách của hắn bây giờ đâu.]

Lê Chu nở một nụ cười nhạt, giữ vững phong thái điềm tĩnh đáp lại câu hỏi của hắn: “Cố ảnh đế muốn kết bạn với tôi là vì lý do gì thế?”

Cố Ảnh nhướn mày, nụ cười vẫn còn vương trên khóe môi. Hắn không cố gắng đến gần cậu, nhưng lại hạ thấp giọng nói đến mức chỉ đủ để cả hai người nghe thấy.

“Thầy Lê, tôi không tìm được kịch bản thích hợp để đóng nữa rồi… mong được biên kịch tài giỏi như cậu hỗ trợ một chút.”

Lê Chu cười lạnh ở trong lòng, cậu nhìn hắn nhẹ nhàng mà châm chọc: “Thầy Cố muốn nhờ cậy tôi viết kịch bản sao? Anh làm gì thiếu biên kịch nổi tiếng tìm đến nhỉ?”

Cố Ảnh không hề nao núng, nụ cười trên môi càng sâu: “Tôi thật sự rất ngưỡng mộ tài năng của thầy Lê. Nếu có thể, tôi rất mong được hợp tác.”

Mẹ nó.”

Lê Chu đã chửi thầm ở trong lòng không biết bao nhiêu lần. Tên này rõ ràng biết cậu không muốn tiếp lời hắn, vậy mà vẫn thôi không buông suy nghĩ giả vờ giả vịt, đứng đây khiến cậu chướng mắt à?

007 định mở lời khuyên cậu nhượng bộ một chút, thì Lê Chu đã mở mã QR trên Zalo của mình đưa đến trước mặt hắn: “Anh quá khen rồi, ảnh đế đã mở lời sao tôi lại có thể từ chối.”

Cố Ảnh có được thứ mình muốn, cuối cùng cũng chịu buông tha cho cậu, hắn lấy điện thoại ra quét mã QR. Dòng thông báo hai người đã trở thành bạn bè khiến đôi mắt dịu dàng của vị ảnh đế nọ ánh lên chút vui vẻ. Hắn nói thêm vài lời với cậu liền quay người rời đi cùng trợ lý của mình.

“Hừ, tao sẽ cho anh ta hối hận vì dám kiếm chuyện với tao trước.”

007 ngao ngán nói: [Không hiểu sao với cái tính tình hở ra lại xù lông lên này của cậu, mà cậu vẫn có thể sống và hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ cho đến tận hôm nay vậy không biết.]

“Tao có như thế với người khác bao giờ, chẳng qua mày không biết vì tên đáng ghét Cố Ảnh mà vài năm liền trong giới giải trí tao khó khăn cỡ nào đâu. Không chỉ trong công việc, mà còn... thôi không muốn nói nữa.”

007: [Ơ kìa, có ai kể chuyện lại kể có cái mở bài như cậu không hả?]

Lê Chu cười lạnh đáp trả: “Tao cũng chưa từng thấy hệ thống nào nhiều chuyện như mày.”

Hệ thống hoàn toàn câm nín, nó thật sự có ý định sẽ quay về tổng cục thay đầu. Ít nhất, khi đó ký chủ của nó sẽ không thể châm chọc nó quá lâu chưa được tổng cục cấp cho một vẻ ngoài đẹp đẽ nữa.

007 thoáng nghĩ đến lời ký chủ của nó nói, cảm thấy so với thông tin mình thu thập được từ người này vẫn chưa hoàn toàn đúng và đủ thì phải. Chỉ là, với cái tính nói sao làm vậy của người nọ, chuyện dò hỏi quá khứ của cậu là việc bất khả thi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Chu, thanh niên mắc bệnh Overthinking giai đoạn cuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play