“Đội trưởng Lê, viện binh của chúng ta sắp đến rồi.”
“Ừm, cố gắng chống đỡ thêm chút nữa.”
Lê Chu vắt kiệt dị năng trong người để chiến đấu với vua xác sống, giúp đỡ đối tượng nhiệm vụ của cậu chạy thoát an toàn, làm đúng như nguyện vọng bảo vệ căn cứ Tây An của nguyên chủ.
Dị năng tiêu hao quá độ, sức lực trên người cũng vì thế mà rút đi như cơn thủy triều đột ngột kéo đến, cuốn theo cậu chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Lê Chu thoáng thấy bóng hình nhân vật chính dẫn theo người đến viện trợ, trong mắt người nọ tràn đầy vẻ đau lòng cùng không nỡ, cậu cố gắng làm tốt vai diễn của mình, nở một nụ cười yếu ớt cho hắn xem, rồi lại để ý thức mình nhanh chóng chìm vào hư vô.
Giây phút bị bóng đêm bao phủ lấy, nước mắt người nọ chậm rãi rơi vì cậu.
Trong đầu cũng vang lên thanh âm vui vẻ của hệ thống.
[Độ yêu thích của nam chính tuyến thế giới 2993 đạt 100%]
[Trở về không gian hệ thống]
[Dịch chuyển]
Trong không gian ngân hà tĩnh lặng, chàng trai trẻ có vẻ ngoài tuyệt mỹ trên giường ngọc chậm rãi mở mắt. Mái tóc xanh đen được buộc một chùm nhỏ trên đỉnh đầu, những sợi tóc còn lại mềm mại rơi bên má làm nổi bật lên làn da trắng sứ. Lê Chu lười biếng duỗi người, trông cứ như một con mèo hoang kiêu ngạo vậy.
[Nam chính thế giới 2993, vì một nụ cười giả dối của cậu mà chỉ số điên cuồng đã vượt ngưỡng 90 rồi]
Đôi mắt xanh nhạt khẽ mở, Lê Chu mệt mỏi cuộn tròn người trong chăn, nhắm mắt lại đáp: “Miễn độ yêu thích đủ 100 là được rồi. Đã bảo tìm mấy cái nhiệm vụ đóng vai NPC cho nhẹ nhàng, thế mà mày cứ tìm cho tao nhiệm vụ ánh trăng sáng tào lao gì không.”
007 tức mà không biết nên nói thế nào cho cái con người vô tâm này bớt tổn thương người khác lại, nó khó khăn suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng lẩm bẩm: [Sống giả dối quá coi chừng bị trời phạt đấy!]
Lê Chu xoa xoa tai, cố ý to giọng hỏi lại: “Mày mới nói gì cơ? Tao đây nghe không rõ.”
Hiện tại hệ thống chỉ có một suy nghĩ:
Kí chủ của nó thiếu đánh, vô cùng thiếu đánh. Nó phải mách với chủ thần tìm một người đến trị cậu.
Lê Chu không nghe nó trả lời mình liền mặc kệ, thời gian nghỉ ngơi giữa các thế giới dài nhất là một năm. Cậu muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không gấp đi làm mấy cái nhiệm vụ nhàm chán đó. Dù sao nhiệm vụ cậu làm cũng đủ nhiều rồi.
Lê Chu rất nhanh chìm vào giấc mộng, chỉ là cậu không biết hệ thống đã tìm được một người không khác cậu là bao, có thể khắc chế bản tính của cậu, cậu cũng có thể khắc chế hắn ta.
007 lật tung đống hồ sơ kí chủ của cục quản lý thời không một hồi, mới tìm ra được một cái tên thích hợp.
[Cố Ảnh? Từng là kỳ phùng địch thủ của ảnh đế Lê Chu. Hoàn thành 2993 nhiệm vụ, làm việc luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nói dối trơn tru ít lộ sơ hở trong quá trình làm nhiệm vụ.]
Đây!!! Chính là kẻ này, không chọn sai vào đâu được.
Quá là phù hợp rồi.
Lấy độc trị độc là cách tốt nhất để thay đổi kí chủ của nó.
007 gửi yêu cầu của mình cho tổng bộ, rất nhanh sau đó yêu cầu của nó đã được thông qua. Giờ nó chỉ cần ngồi đợi kết quả thử nghiệm sau thế giới tiếp theo thôi.
Lê Chu nhàn nhã nghỉ chân tại không gian hệ thống trong 3 ngày, mới yêu cầu hệ thống đưa cậu đến thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ.
007 vui còn không kịp, nhanh chóng tống cậu đi đến thế giới 2994.
Lê Chu vừa tỉnh lại đã thấy mình ngồi trong một căn phòng xa lạ. Đây có lẽ là nơi nằm ở tầng rất cao của một căn chung cư hiện đại, bởi ánh sáng quá tốt, nó dễ dàng len lỏi qua từng sợi vải trên tấm màn của chiếc cửa sổ sát đất ở đằng sau cậu.
Căn phòng giống như chủ nhân của nó, đơn điệu đến có chút nhàm chán. Chỉ có bàn làm việc và những chiếc kệ sách cao đến trần nhà. Thứ mùi khác biệt duy nhất có thể nói là mùi hương phát ra từ tách cà phê trên bàn mà thôi.
Cậu nhàm chán ngáp một cái, sau đó hỏi hệ thống đang ồn ào bay quanh người mình: “Truyền cái cốt truyện đi.”
007 nghe vậy mới chịu ngừng bay nhảy, bắt đầu truyền dữ liệu thế giới vào đầu cậu.
Nhân vật chính của thế giới này tên là Đỗ An.
Là một diễn viên có xuất thân khá thấp trong giới giải trí, mọi việc kể từ khi cậu ta ra mắt vốn dĩ đã không thuận lợi. Sau đó ít lâu, gia đình Đỗ An còn phá sản.
Một người vừa mới bước vào giới chưa lâu, đã bị cha mẹ ruột bán rẻ cho một tên chủ tịch già để cứu vớt lại một chút tình hình của nhà họ, cậu ta hoàn toàn suy sụp. Nhưng mọi chuyện không chỉ có vậy, lão già kia thất hứa, không những không giúp đỡ gia đình họ chút gì, mà còn muốn xâm phạm cậu ta, mặc kệ mọi sự phản kháng.
Lê Chu đến kí hợp đồng với công ty ông ta vào ngày hôm đó, vừa lúc bắt gặp tình huống xấu hổ này. Nhìn hai mắt thiếu niên đỏ bừng, không ngừng rơi lệ mà nhìn mình cầu cứu. Lê Chu đã rung động với cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu bỏ ra một số tiền lớn, còn ký thêm vài hợp đồng có lợi cho lão chủ tịch kia, để có thể mang người rời đi. Chung quy, Đỗ An cũng chỉ là một diễn viên tuyến 18, lão ta cũng không thấy tiếc so với đống lợi cậu đổ vào.
Đỗ An rất biết ơn Lê Chu, nhưng lại không muốn nhận không món lợi nọ. Cậu ta tình nguyện làm chim hoàng yến của cậu, hàng ngày săn sóc cậu như người yêu.
Chẳng qua, sự nuông chiều, dung túng thường tạo ra kẻ vô ơn. Khi Đỗ An dần nổi lên trong giới như một hiện tượng, cậu ta bắt đầu chán ghét cái thân phận do chính cậu ta chấp nhận. Đứng dưới ánh hào quang được vạn người mến mộ, đến ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới cũng tỏ ra có hảo cảm với cậu ta, thế nên Đỗ An mới tìm cơ hội dần dần để cho mọi người biết về quá khứ bi thảm của mình.
Khi giả vờ bị phát hiện, cậu ta còn khóc lóc đáng thương tỏ vẻ như mình bị bao nuôi là chuyện do cậu ép buộc. Lão giám đốc khi xưa, giờ đây cũng bị người hiểu lầm là cậu.
Từ vị biên kịch tài ba, thiếu gia giàu có của một gia tộc lớn lại dễ dàng bị người mình yêu đâm một nhát thật đau, bị người người miệt thị chửi bới.
Công chính vốn dĩ là một người hiền lành, nhưng lại vì Đỗ An mà hợp tác với nhiều bên hại cậu thân bại danh liệt, gia tộc ruồng bỏ, đau khổ đến mức tự mình đi tìm cái chết để giải thoát.
Nguyên chủ cảm thấy thế giới này quá bất công, cậu cảm thấy bản thân chẳng làm gì sai cả. Không lẽ là vì quá hèn nhát không sớm có một thân phận chính thức bên người mình yêu sao?
Cậu ấy không muốn yêu nữa, chỉ muốn sống an yên bên gia đình và được thỏa sức với đam mê của mình mà thôi.
007 bổ sung: [Nhiệm vụ của cậu đợt này là xóa bỏ kết cục bi thảm của nguyên chủ, thay cậu ấy sống một đời bình yên. Vẫn luật cũ, không OOC]
*OOC: không phá vỡ thiết lập nhân vật.
Lê Chu: “Tao đã OOC bao giờ chưa?”
007 ngẫm nghĩ một lát mới đáp lời: [Hình như chưa từng]
Sau đó, nó nghe được giọng điệu thiếu đánh của kí chủ nhà mình: “Mày nên đi kiểm tra định kỳ rồi, có những chuyện thừa biết mà còn nhắc mãi thì đúng là quá kém.”
[Này!!!] 007 gầm lên tức giận, nhưng nó biết bản thân sẽ chẳng làm gì được người nọ, chỉ mong cái tên được tổng cục duyệt qua kia, đến đây sẽ thu thập gọn ghẽ kí chủ của nó.
“Mày biến được rồi, tao nhập vai đây.”
[Hừ!]
Lê Chu khẽ cười, cậu thích chọc 007 cũng vì cái bản tính dễ dàng xù lông này của nó đấy! Hành trình này quá dài, cũng quá mức nhàm chán, cậu chỉ muốn tìm chút niềm vui thôi.
Bên ngoài phòng đột nhiên có người gõ cửa, Lê Chu điều chỉnh nét mặt ngay lập tức, lạnh nhạt bảo: “Vào đi.”
Đỗ An bẽn lẽn đi vào, trên tay cậu ta là một dĩa trái cây được bày biện đẹp mắt, nhỏ giọng quan tâm: “Anh nghỉ chút, ăn miếng trái cây đi ạ.”
Đỗ An đặt dĩa trái cây lên bàn, đôi mắt long lanh chất chứa biết bao nỗi niềm nhìn cậu. Lê Chu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình thản lướt qua người cậu ta rồi dừng lại trên dĩa trái cây. Cậu nở một nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp bất giác hòa tan chút lạnh lùng trên khuôn mặt.
“Cảm ơn, em vất vả rồi.”
Đỗ An hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên như đang vì lời nói của cậu làm cho ngượng ngùng. Nhưng trong lòng, cậu ta đã âm thầm tính toán hết thảy, đôi mắt không khỏi hiện lên chút xảo quyệt.
Cậu ta cất lời, giọng điệu dịu dàng như gió xuân: “Anh làm việc vất vả hơn nhiều, sức khỏe quan trọng, xong sớm rồi nghỉ ngơi sớm ạ.”
Lê Chu cầm lấy một miếng táo, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn thụ chính:
“Em cũng chú ý sức khỏe, đi ngủ sớm đi.”
Đỗ An ngoan ngoãn đáp: “Vâng”, rồi cũng nhanh chóng nhường lại không gian riêng tư cho cậu.
Chẳng qua, vừa ra khỏi phòng biểu cảm trên mặt cậu ta đã thay đổi. Khóe môi nhếch lên rồi lại ngay lập tức hạ xuống. Đỗ An cảm thấy vui sướng, vì sắp có thể thực hiện mong ước được nổi tiếng hơn nữa sau khi mọi chuyện được phanh phui, đồng thời nhận được sự đồng cảm từ ảnh đế cậu ta thích. Nhưng quả thật, cậu ta vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Lê Chu.
Bên trong căn phòng, Lê Chu nhai táo đến vô cùng vui vẻ. Mặc kệ hệ thống không ngừng càm ràm ở bên cạnh.
007: [Cậu không cảm thấy nguy cơ à? Cái ngày mà nguyên chủ thân bại danh liệt ở kế một bên rồi đó, cậu không có nhiều thời gian đâu]
“Có hàng vạn cách tẩy trắng cho một người, huống hồ hiện tại thân thể này còn là của tao.” Lê Chu thoải mái nói: “Chờ đã, tao muốn bắt nạt thụ chính một chút.”
*Khi không ở cạnh ai, Lê Chu không cần giữ thiết lập.
Tác giả có lời muốn nói.
Hố mới đây, hố mới đây.
Chào mọi người, Chồn đã quay lại sau những ngày ăn tết cùng đống dl ngập đầu.
Bộ BL thứ 6 chính thức trình làng, dự là sẽ dài hơn mấy bộ kia nhiều. Mong được mọi người ủng hộ ạ.
Định đăng ngày 15/2 cơ mà Chồn dời lại trước 1 tiếng, để nó vẫn trong ngày 14/2 hehe. Mong rằng hai đứa bắt đầu bằng tình yêu, kết thúc cũng bằng tình yêu❤