Tuyết rơi không hề có dấu hiệu dừng lại.

Mọi người đều muốn cuộn mình trong lớp chăn dày tránh phải tiếp xúc da thịt với cái lạnh âm ba độ ngoài kia. Nhưng tại đoàn phim “Luân hồi”, tất cả diễn viên đều phải mặc kệ cái rét mà diễn cho thật tốt các cảnh quay của mình.

Hơi lạnh luồn qua từng kẽ hở trên người, bọn họ lại phải giữ tốt biểu cảm trên mặt, cho đến khi đạo diễn hô “cắt”, họ mới như sống lại, chạy vội vào lều.

Ảnh đế họ Cố lại vô cùng điềm tĩnh trước cái lạnh. Hắn chậm rãi đi đến chỗ đạo diễn xem lại cảnh quay, mới trở vào lều nghỉ.

Trợ lý Nguyễn Ngọc được hắn dặn dò, chu đáo đem đến cho mỗi diễn viên một túi giữ ấm. Hậu bối đều nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, xen lẫn chút mến mộ mơ hồ. Ảnh đế của bọn họ là một người dịu dàng, tốt bụng như thế đấy! Không hề tỏ ra mình là đại minh tinh chút nào.

Người đàn ông nở một nụ cười khách sáo trước lời cảm ơn của mọi người. Chiếc đồng hồ trên tay trái được hắn cẩn thận mân mê, ngoài mặt một vẻ, bên trong lại là một vẻ khác. Hắn lạnh lùng hỏi hệ thống đi theo mình.

“Cốt truyện, nhiệm vụ?”

003 cất giọng lạnh lẽo, máy móc trả lời hắn, hoàn toàn khác với 007 thích biểu lộ nhiều cảm xúc giống loài người.

[Cốt truyện đã được truyền vào đầu anh.]

[Nhiệm vụ 1: Giúp Đỗ An vượt ngưỡng nổi tiếng 5000]

[Nhiệm vụ 2: Khiến cậu ấy yêu anh.]

[Không được OOC, như cũ hoàn thành ít nhất một trong hai nhiệm vụ để không bị xóa bỏ thân phận nhân viên của cục.]

“Ừ, đã biết.”

Cố Ảnh cởi bỏ chiếc găng tay được trợ lý nhắc nhở đeo vào vài phút trước, bắt đầu mở điện thoại tìm kiếm tên của những nhân vật có liên quan trong nhiệm vụ lần này của mình.

Ảnh đế nhìn qua ảnh Đỗ An một lần, chắc chắn bản thân đã nhớ được người nọ, hắn mới tìm kiếm thông tin của những người khác.

Giây phút hình ảnh của phản diện hiện lên trên màn hình, mọi chuyển động xung quanh dường như đều chậm lại.

Thanh niên vào khoảng 25, 26 tuổi, dáng người cao ráo đỉnh đạc, dung mạo xuất chúng. Trong ảnh chụp, mái tóc xanh đen được vuốt nhẹ ra sau, lộ ra đôi mắt cáo sắc sảo, tròng mắt là một màu xanh nhạt hút hồn. Trông vừa giảo hoạt, vừa quyến rũ, thế nhưng vẻ mặt người nọ quá mức nghiêm túc, nên người ngoài nhìn vào sẽ ít có cảm nhận như hắn.

Cái tên được hắn kiềm nén trong cuống họng mà không tài nào phát ra nổi.

Lê Chu.

Gặp lại em rồi.

Cố Ảnh cảm thấy hít thở dường như cũng trở nên khó khăn, không phải vì gió lạnh, mà là vì người trong lòng đã quay về tâm trí hắn.

Hắn cứ ngỡ bản thân đang gặp ảo giác. Đã hàng ngàn năm, rất lâu… rất lâu, tưởng chừng như chẳng còn nhớ được hình bóng cậu.

Cố Ảnh chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm trong nhiều đêm liền từng đặc điểm trên người cậu, phác họa từng chút lại khuôn mặt ấy. Bởi hắn mong rằng, khi gặp lại, ngay từ giây phút đầu tiên, hắn có thể lập tức nhận ra người mình thương.

“Tốt quá…”

003 lạnh lùng nhắc nhở: [Dao động cảm xúc không thích hợp, anh không thể có tình cảm với phản diện. Nói đúng hơn là đồng nghiệp của chúng ta]

Cố Ảnh cười dịu dàng như đúng thiết lập, nhưng trong lòng hắn lại lạnh nhạt đáp lời: “Mày quản không nổi.”

003: [Nếu anh muốn vĩnh viễn bị xóa bỏ, cứ thử xem]

“Có đến ba cơ hội vượt ngưỡng OOC... sẽ không chết được.”

*Ngưỡng OOC: 50%

003 không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng bỏ lại đôi lời: [Tự có chừng mực]

Cố Ảnh cười mà không đáp lời nó, hắn vuốt ve bức ảnh trên màn hình, sau đó đặt nó làm màn hình khóa của mình.

Trong lòng thầm nói: “Gặp lại đã là tốt lắm rồi… dù cho em vẫn tiếp tục coi anh là kẻ thù cũng chẳng sao… Anh nhớ em đến sắp phát điên…. trái tim cũng dần trống rỗng theo dòng chảy của thời gian...”

Cách đó hàng ngàn km, tại thành phố A.

Ánh đèn neon từ những tòa cao ốc lớn rọi xuống con đường ẩm ướt sau cơn mưa lớn, phản chiếu lại chút ánh sáng mờ nhạt. Lê Chu xua xua tay, bảo tài xế riêng rằng bản thân có thể tự mình vào. Trên người cậu giờ đây chỉ được khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, mùi rượu nồng nặc, loạng choạng bước vào căn hộ đắt tiền.

Đỗ An vẫn đóng tốt vai diễn của mình, mơ màng ngồi dậy khỏi ghế sofa, tựa như cậu ta luôn ở đó đợi cậu. Nhìn dáng vẻ chật vật của Lê Chu, Đỗ An thoáng cau mày ghét bỏ, song rất nhanh cậu ta đã thu lại biểu cảm không nên có trên mặt, thay vào đó là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

“Anh Lê, anh uống nhiều quá rồi.” Nói rồi, cậu ta nhẹ nhàng bước tới, đỡ lấy cánh tay Lê Chu: “Để em đưa anh về phòng nghỉ nhé?”

Lê Chu không phản kháng, để mặc Đỗ An dìu mình vào phòng.

Trong cơn say, bước chân cậu trở nên nặng nề, nhưng ánh mắt sau gọng kính bằng bạc vẫn tỉnh táo đến lạ, dựa vào người thụ chính mà lẩm bẩm bao điều.

Đỗ An cố gắng đỡ thân thể đầy mùi rượu kia lên giường. Lê Chu nằm vặt ra, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà. Cậu ta thấy vậy mới phủi phủi người mình, muốn quay người rời đi. Chẳng qua, Lê Chu đã mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nhỏ bé kia, kéo người trở lại.

Hơi thở của người phía sau phảng phất mùi rượu, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn như bao ngày, kề cận bên tai cậu ta thủ thỉ tâm tình.

“Tôi thích em.”

Câu nói ngắn gọn, lại như một hồi chuông báo động làm lòng Đỗ An dậy sóng. Cậu ta thoáng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ bối rối.

Điều cậu ta lo sợ cuối cùng rồi cũng xảy ra, tên này cũng biết tham lam rồi? Còn muốn có thân phận chính thức sao? Không được, kế hoạch được cậu ta cẩn thận tính toán sẽ đảo lộn vì lời thổ lộ của tên này mất.

“Tôi thích em.” Lê Chu lặp lại, giọng nói trở nên khàn đặc, tông giọng cũng rất thấp, đôi mắt cậu ánh lên sự cố chấp đến lạ kỳ.

“Chúng ta... thay đổi mối quan hệ này có được không em?”

Đỗ An bất động, đầu óc như bị ném vào một mớ hỗn loạn.

Từ chối? Cậu ta không có quyền. Bởi quá khứ vì để diễn vai thâm tình, tốt bụng, cậu ta đã nhiều lần giả vờ trong cơn mơ, cơn say nói thích vị kim chủ này... như thế Lê Chu sẽ yêu cậu ta nhiều hơn nữa, sẽ giúp đỡ hết sức mình để cậu ta được nổi tiếng.

Đồng ý? Vậy kế hoạch của cậu ta phải đổi hướng ra sao đây? Trước đôi mắt đỏ ngầu gần như dồn hết tất cả can đảm đời mình của Lê Chu, Đỗ An không còn cách nào ngoài miễn cưỡng gật đầu, cam chịu đồng ý.

Nhìn cái gật đầu ấy, Lê Chu cười vô cùng vui vẻ, hệt như nụ cười hạnh phúc từ sâu trong đáy lòng, cũng như bao lo lắng, bất an đều tan biến ngay từ giây phút đó.

“Là em nói đồng ý đó.” Lê Chu khẽ nói: “Từ hôm nay... tôi có thể mang thân phận người yêu ở bên cạnh em rồi… Tôi vui lắm.”

Đèn ngủ được bật lên, người đàn ông thả lỏng cả người chìm vào giấc mộng. Đỗ An vừa ra khỏi cửa đã lộ ra vẻ khinh miệt.

“Một kẻ say làm sao nhớ được những chuyện vừa xảy ra. Mình lo lắng làm gì chứ!” Cậu ta nhỏ giọng, cười lạnh. Chương trình giải trí có sự góp mặt của ảnh đế Cố sắp đến rồi, đây là một cơ hội tốt, nhất định cậu ta sẽ nắm được người về tay.

“Tạch.”

Ánh đèn mờ nhạt duy nhất còn chừa lại trong phòng cũng biến mất hoàn toàn.

Trong bóng tối, Lê Chu khẽ cong khóe môi, đuôi mắt cũng hơi nhếch lên đôi chút. Cậu đang cười, chờ đợi biểu cảm hoảng hốt, sợ hãi của thụ chính khi cậu tỏ ra bản thân chẳng quên việc gì.

Lê Chu chỉ là cho cậu ta trải nghiệm chút cảm giác bị lừa gạt của nguyên chủ trước đây thôi.

Say à? Đó là chuyện không thể.

Tác giả có lời muốn nói.

Note thêm xíu: Ngoại hình gốc sẽ đi theo chính người thi hành nhiệm vụ luôn, người ở thế giới đó sẽ mặc định khuôn mặt mới là của cơ thể nguyên chủ, như mọi thứ vốn dĩ đã như thế. Chỉ có những người như Cố Ảnh hay Lê Chu đụng mặt nhau mới biết được, người nọ không còn là nguyên chủ, mà là đồng nghiệp cùng thi hành nhiệm vụ.

Đặc sản truyện Chồn: Gặp lại nhau, quên nhau, chỉ một đứa nhớ kkkk.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play