Điểm mềm mại trong lòng cậu?
Cậu… không biết nữa.
Từ rất lâu rồi, cậu chẳng còn biết bản thân muốn gì, cũng không rõ bản thân sẽ tiếp tục sống và làm nhiệm vụ đến khi nào. Chỉ là, trong tâm trí luôn có một giọng nói nhắc nhở Lê Chu, thứ cậu muốn tìm kiếm đang ở rất gần cậu. Cậu phải sống, phải cố gắng hoàn thành tất cả nhiệm vụ mới có được đáp án mà cậu mong muốn.
Thật hi vọng… bản thân không phải nuối tiếc vì đã cố gắng để sống nhiều như vậy.
Lê Chu: “Không có, tao là tên xấu xa mà. Mày cũng hay bảo thế còn gì.”
007 hừ lạnh bảo: [Vậy mà cậu mới nói như thể nó là triết lý nhân sinh nào đó ấy, gì mà ai cũng có một điểm mềm mại trong lòng. Thấy chưa, cậu cũng nói cậu không có đó thôi.]
Lê Chu cười, gật đầu phụ họa: “Ừ, ừ. Mày nói sao thì tao nghe vậy. Nghỉ sớm đã, mai còn phải ứng phó nhiều thứ lắm, nhớ gọi tao dậy đấy!”
[Biết rồi.]
Ánh trăng treo cao, màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi bên thềm cửa sổ nhẹ nhàng, chậm rãi như đang vỗ về lòng người. Vừa yên bình, lại vừa đủ để người vốn dĩ đã cô đơn, cảm nhận rõ ràng nhất cái cảm giác khó chịu đó.
Lê Chu trằn trọc ở trên giường một lúc, cuối cùng cũng bật người dậy sau một tiếng sấm nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Mồ hôi làm ướt hết cả bộ đồ ngủ đắt tiền trên người cậu, phần tóc hơi dài trước trán cũng ướt đẫm, dính chặt vào hai bên má.
“Hộc…”
Cậu mơ thấy… đâu thế?
Người đó… là ai vậy?
Khi còn nhỏ không phải cậu sống cùng cha mẹ sao? Vậy cái nơi tồi tàn đó lại là sao chứ?
Hàng loạt câu hỏi vụt qua não bộ cậu, Lê Chu ôm đầu suốt một lúc lâu, song cậu lại ngồi bần thần nhìn ra màn đêm đen kịt ở bên ngoài, và rồi thức trắng đêm cho đến tận sáng hôm sau.
007 vừa kết nối trở lại đã ngạc nhiên hỏi: [Còn sớm vậy mà, sao cậu chuẩn bị xong hết rồi thế?]
Lê Chu bình tĩnh đáp lời nó: “Rảnh đấy!”
007: [Ơ, cái con người này.]
Lê Chu cười cười, cậu khoác xong bộ tây trang màu đen lịch lãm, mới ngứa đòn đáp lời nó: “Tao không là người, chẳng lẽ là hệ thống vô dụng giống mày à? Nào, lên mạng cập nhật tin tức mới cho tao đi.”
Giây trước hệ thống còn muốn cãi tay đôi với ký chủ của mình, giây sau đã bị lời nhờ vả kia của cậu làm cho kiêu ngạo trở lại: [Hừ! Chung quy đồ vô dụng như tôi vẫn có ích với cậu chán.]
“Ừm.”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của nắng mai, căn phòng vẫn còn vương chút hơi lạnh của cơn mưa đêm qua. Tuy vậy, tiếng mưa lất phất bên ngoài đã ngừng từ bao giờ, chỉ còn vài giọt nước chưa kịp bị ánh nắng làm tan. Người đàn ông phản chiếu trên cửa kính, đang giữ vẻ mặt vô cùng bình thản, khóe môi luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cáo sắc sảo sau gọng kính phức tạp, khó đoán vô cùng.
007: [Quả nhiên mọi người không khó chấp nhận việc này cho lắm. Dù sao đây cũng là một thế giới mà hai người đàn ông có thể dễ dàng đi đến cục dân chính cùng nhau ký tên lên một tờ giấy màu đỏ mà. Đúng như cậu nói, chỉ cần thẳng thắn sẽ không bị fan quay lưng.]
Lê Chu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, những dòng bình luận trôi qua trước mắt, phần lớn là tò mò, một số là hâm mộ, cũng có ít bình luận ác ý lọt vào mắt cậu, nhưng nhìn chung vẫn trong tầm kiểm soát.
Dù sao, ác ý cũng sẽ không nhắm vào cậu lúc này. Nguyên chủ khi đó, sở dĩ bị Đỗ An dẫn dắt hết ác ý lên người là bởi cậu ta không phải người chủ động. Không ai biết cậu ấy yêu thương Đỗ An bao nhiêu, họ chỉ biết cậu ấy qua lời kể của thụ chính mà thôi. Cũng dễ hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến kết cục ấy.
Cậu cười nhẹ, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Hẳn là giờ phút này, vị ảnh đế nào đó cũng đã thấy tin tức này rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lê Chu bỗng tốt hơn hẳn. Cậu chỉnh lại cổ áo sơ mi, cất bước ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Đỗ An.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, chiếu lên góc giường nơi thụ chính đang say trong giấc nồng. Cậu ta cuộn mình trong chăn, dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn, xinh đẹp. Chẳng qua, tư thế này trông có vẻ đặc biệt bất an. Lê Chu dừng lại một chút, rồi mới cúi người, vươn tay chạm nhẹ vào má cậu ta, đầu ngón tay mang theo hơi ấm dịu dàng, đánh thức người thương bằng cách thức nhẹ nhàng nhất.
Hàng mi Đỗ An nhẹ run, đôi mắt mơ màng mang theo chút ánh nước mở ra, chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn đã vô thức đón nhận ánh nhìn từ người trước mặt. Một giây kia, tim cậu ta như lệch đi nửa nhịp.
“Anh dậy sớm vậy ạ?” Giọng cậu ta khàn hơn bình thường một chút, rõ ràng vẫn còn mang theo dư vị của cơn buồn ngủ sớm mơ chưa tan.
Lê Chu chống cằm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước đó, nhưng trong con ngươi màu xanh nhạt lại dễ dàng nhìn thấy ý cười ở nơi đó.
“Dậy sớm để gọi em dậy.”
Đỗ An thoáng chốc ngây ngẩn.
“Hôm nay chúng ta phải đi quay chương trình, em quên rồi có đúng không?”
Lời này tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu ta. Đỗ An tỉnh táo khỏi cảm giác ngọt ngào nhất thời. Nhắc đến chương trình, đôi mắt cậu ta thoáng trở nên hưng phấn.
Cơ hội tiếp cận ảnh đế của cậu ta chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.
Lê Chu nhếch nhẹ khóe môi, đến khi Đỗ An nhìn qua, cậu đã sớm quay về bộ dáng lạnh nhạt, bình tĩnh ngày thường.
“Chuẩn bị rồi đi nào, em không cần lo về đám phóng viên đâu. Tôi lo liệu cả rồi.”
Đỗ An mềm mại đáp lời: “Vâng ạ.”
Tác giả có lời muốn nói.
Thời lượng lên sóng của rể nhà mình từ từ sẽ tăng nha kkkk.
Không mẻ nào mà không diễn hết á =)))