*Nội dung chương có chứa NHIỀUUU hình ảnh và chú thích. Xin lỗi vì sự bất tiện này.
Sau khi cho một số bài tập về nhà, Vương phu tử tuyên bố tan học.
Trời đổ mưa nên có không ít người đến đón con.
Đi đón con mấy hôm rồi nên Lâm Tam Trụ cũng biết tính con, biết chắc chắn cu cậu sẽ là người ra cuối cùng nên hắn đứng sang một bên nhìn những đứa trẻ khác lần lượt đi ra.
Những người có khả năng đưa con đến đây học phần lớn có gia cảnh không tệ. Có nhiều nhà thậm chí vì dịp này mà đặc biệt may thêm y phục mới cho con cái. Dù chỉ là vải bông loại thường nhưng trông chỉn chu ngăn nắp hơn nhiều, ngược lại, một thân đầy mụn vá của Lâm Viễn Thu đi cạnh bọn họ chả khác gì ăn mày.
Nhìn cặp sách con nhà người ta mang cái nào cũng phồng phồng lên, có mỗi Viễn Thu nó mang cái cặp xẹp lép, nhìn vào là biết bên trong không đựng gì rồi.
Lâm Tam Trụ càng nhìn lòng càng thấy khó chịu, lần đầu tiên hắn cảm thấy thật thất bại, mình làm cha gì mà vô dụng quá.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy qua khung cửa sổ, nghĩ đến cảnh cháu út của đại phòng lấy áo che sách thuần thục như thế, Lâm Tam Trụ nhịn không được mở miệng hỏi, “Viễn Thu, hôm nay Văn Tiến có cho con mượn sách đọc không?”
“Dạ có chứ cha! Cha yên tâm đi, đường ca Văn Tiến mỗi ngày đều cho con xem chung, không tin cha nghe con đọc nguyên một đoạn dài Tam Tự Kinh nè!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT