[Hành lang dãy phòng học – Cuộc đào thoát ngoạn mục]
Quân Thụy vừa vác Tinh Dương chạy vừa cười khoái chí.
“Anh khỏe ghê chưa, vác em chạy mà không thấy mệt!”
Tinh Dương tức đến đỏ mặt, đấm loạn lên lưng hắn.
“Thả tao xuống ngay, đồ thần kinh! Mày coi tao là cái bao cát chắc?!”
“Không đâu, bao cát thì anh không thích ôm thế này đâu~”
“MÀY MUỐN CHẾT?!!”
Giám thị vẫn đang đuổi sát phía sau, vừa chạy vừa quát:
“QUÂN THỤY! MÀY CÓ NGƯNG LẠI KHÔNG?!”
"Dạ thầy ơi, chạy chút cho tiêu cơm ạ!" Quân Thụy vừa trả lời vừa quẹo gấp, nép vào một góc tường, nhanh chóng chui vào phòng thiết bị gần đó rồi khóa cửa lại.
Bên ngoài, giám thị chạy ngang qua mà không phát hiện gì.
Trong phòng, Tinh Dương vẫn bị nhốt trong vòng tay Quân Thụy, thở hồng hộc.
“Mày điên rồi à?!”
“Ừm, anh điên vì em đó, có chịu nổi không?”
“… Nói nữa tao cắn đứt lưỡi mày giờ!”
Quân Thụy bật cười, nhưng vẫn không buông Tinh Dương ra.
Cả hai chợt im lặng, không gian trong căn phòng chật hẹp bỗng trở nên kì lạ. Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, gần đến mức chỉ cần nhích thêm chút nữa là có thể chạm vào đối phương.
Tinh Dương cảm giác tim mình đập hơi nhanh, liền ho khan một tiếng rồi đẩy mạnh Quân Thụy ra.
“Tránh ra! Tao đi về lớp!”
Quân Thụy nhướng mày:
“Gấp vậy? Không ở đây với anh chút nữa sao?”
“Ở với cái đầu mày! Tao chưa xong với mày đâu!”
Tinh Dương mở cửa chạy mất, để lại Quân Thụy đứng đó, tay đút túi quần, cười khẽ.
“Chạy nhanh thế, không lẽ bị rung động thật rồi?”
Hắn nhìn theo bóng lưng cậu biến mất, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
“Tinh Dương, em trốn không thoát đâu…”
[Giờ ra chơi – Sân trường náo loạn]
Tinh Dương vừa thò đầu ra khỏi lớp, còn chưa kịp bước ra sân thì một cánh tay vững chắc đã túm lấy cổ áo cậu kéo ngược lại.
“Đi đâu đó vợ yêu?”
Giọng Quân Thụy vang lên ngay bên tai.
Tinh Dương rùng mình, vung tay đấm một cái thật mạnh vào bụng hắn.
“Mày gọi ai là vợ?!!”
Quân Thụy cười trêu chọc, nhún vai:
“Chứ em không thấy dạo này chúng ta giống cặp vợ chồng hay sao? Anh lo cho em từng chút một, em thì suốt ngày cà khịa anh. Y như trong phim ngôn tình.”
Tinh Dương suýt nữa nghẹn họng, giận quá giậm chân một cái:
“Mày xem phim ngôn tình nhiều quá nên hóa ngu à?!”
Quân Thụy lại tiếp tục ghẹo cậu:
“Vậy giờ em thích kiểu nào? Tổng tài bá đạo hay thiếu gia lạnh lùng? Anh chiều hết!”
Tinh Dương trừng mắt, giơ nắm đấm:
“Tao thích kiểu mày bị ăn đấm mỗi ngày!”
Vừa nói xong, cậu lao đến định đánh hắn một trận, nhưng Quân Thụy nhanh hơn, liền ôm chặt cậu vào lòng, quay một vòng ngay giữa sân trường.
“Anh chỉ thích ôm vợ anh thế này thôi!”
Mọi học sinh xung quanh đồng loạt quay lại nhìn. Đám bạn trong lớp còn hét lên cổ vũ:
“QUÂN THỤY! MÀY CẦU HÔN LUÔN ĐI CHO RỒI!”
Tinh Dương giãy dụa dữ dội:
“THẢ TAO RA! ĐỨA NÀO CỔ VŨ ĐÓ! TỤI BÂY CHUẨN BỊ NHẬN ĐẤM!”
Nhưng mà, vừa nói xong câu đó, cả sân trường đã nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Tinh Dương mặt đỏ bừng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: