[Chiều tan học – Quân Thụy bị bắt đền]

Sau màn rượt đuổi náo loạn cả sân trường, Tinh Dương hậm hực vác cặp ra về. Nhưng chưa đi được bao xa, cậu lại thấy cái tên đầu sỏ Quân Thụy đứng chờ sẵn trước cổng, mặt mày bầm tím, khóe môi còn rớm máu, nhưng nụ cười thì vẫn tươi rói.

“Tinh Dương, em đánh anh thế này, không tính đền bù à?”

 

Tinh Dương liếc một cái, bĩu môi:

“Mày tưởng tao là bác sĩ hay gì? Về mà tự bôi thuốc đi!”

 

Quân Thụy nghiêng đầu, cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương:

“Nhưng mà anh đau lắm, không có ai chăm thì tội nghiệp lắm…”

 

Tinh Dương khoanh tay, cười lạnh:

“Mày có thể tự chăm được mà, còn không thì nhờ bạn gái mày ấy!”

 

Quân Thụy nhíu mày, ra vẻ ngạc nhiên:

“Bạn gái? Ủa, ai vậy? Sao anh không biết?”

 

Tinh Dương khựng lại, không ngờ hắn lại phản ứng như thế.

“Chứ không phải hôm trước tao thấy mày đi chung với con bé lớp 10A sao? Hai đứa còn nói chuyện vui vẻ lắm?”

 

Quân Thụy nhướng mày, sau đó bật cười ha hả.

“Trời ơi, Tinh Dương, em đang ghen hả?”

 

Tinh Dương đỏ bừng mặt, lập tức phủ nhận:

“AI THÈM GHEN?! Tao chỉ thắc mắc thôi!”

 

Quân Thụy không buông tha, tiếp tục trêu:

“Không ghen sao phải để ý kỹ vậy? Anh còn không nhớ mình đã nói chuyện gì với con bé đó nữa.”

 

Tinh Dương cạn lời, siết chặt nắm đấm:

“Mày còn nói nữa tao đấm mày thêm cái nữa đấy!”

 

Quân Thụy vội giơ tay đầu hàng, cười trêu:

“Được rồi, được rồi, vậy giờ em đền bù cho anh đi.”

 

Tinh Dương nheo mắt đầy cảnh giác:

“Đền bù cái gì?”

 

Quân Thụy cười ranh mãnh:

“Dẫn anh đi ăn!”

 

Tinh Dương ngớ người. Cậu cứ tưởng hắn sẽ đòi cái gì ghê gớm lắm, ai ngờ lại đơn giản như vậy.

“Đi ăn thôi mà cũng phải đòi?”

 

Quân Thụy gật đầu chắc nịch:

“Chứ sao, em đánh anh sưng mặt, ít nhất cũng phải cho anh một bữa bồi thường chứ?”

 

Tinh Dương bĩu môi:

“Được rồi, tao đãi mày một ổ bánh mì, chịu không?”

 

Quân Thụy nhếch môi cười, bước đến gần, cúi xuống sát mặt cậu:

“Chỉ cần là em mời, ăn cái gì anh cũng chịu.”

 

Tinh Dương đứng hình vài giây, sau đó vội vàng quay đi, giấu đi đôi tai đỏ bừng.

“Nói nhiều quá, đi nhanh lên!”

 

Quân Thụy cười khẽ, thong thả đi theo, lòng vui như mở hội.

Hôm nay, cuối cùng cũng có một buổi "hẹn hò" thành công rồi!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play