[Sân trường – Giờ ra chơi]

Tinh Dương khoanh tay, híp mắt nhìn Quân Thụy đứng trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc đến mức làm người khác muốn đấm.

“Ê Quân Thụy, hôm nay mày ăn nhầm thuốc hả? Sao gặp tao mà không nhào vô đánh?”

 

Quân Thụy nhún vai, cười nhạt:

“Đánh nhau làm gì? Chẳng phải sẽ làm trầy da vợ nhỏ của anh sao?”

 

Tinh Dương: “???”

Khoan đã, có gì đó sai sai!

"Mày nói cái gì?!" – Tinh Dương trừng mắt.

"Anh nói, vợ nhỏ của anh không nên đánh nhau, phải giữ gìn sức khỏe." – Quân Thụy thản nhiên nói, còn đưa tay véo nhẹ má cậu.

 

Tinh Dương bật lùi ra sau một bước, ôm mặt kinh hãi:

“Quân Thụy, mày điên rồi đúng không?!”

 

Quân Thụy chỉ cười, không nói gì. Sau đó, hắn móc từ túi ra một cái bánh bông lan, không nói không rằng nhét vào tay Tinh Dương.

“Ăn đi, đừng có suốt ngày cà khịa anh nữa, coi chừng tụt đường huyết.”

 

Tinh Dương nhìn cái bánh trong tay, rồi nhìn lên Quân Thụy.

Hắn không chỉ không đánh cậu, còn cho cậu bánh ăn?

Mẹ nó, chẳng lẽ… Quân Thụy trúng tà rồi?!

 

[Sân trường náo loạn – Giờ ra chơi]

Tinh Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng:

“Quân Thụy! Đứng lại cho ông!”

 

Quân Thụy vẫn giữ bộ dáng ung dung, vừa chạy vừa cười:

“Vợ nhỏ hung dữ quá, cẩn thận nhăn mặt thì sau này không ai thèm cưới~”

“Cưới cái đầu nhà mày!”

 

Tinh Dương điên tiết đuổi theo, nhưng tên kia chân dài chạy nhanh như gió, vừa chạy vừa cười toe toét. Hai người rượt nhau quanh sân trường như đang diễn một bộ phim hành động.

Lũ bạn đứng hóng, có đứa còn lấy điện thoại quay lại.

“Hai ông này bị gì vậy? Bình thường là đánh nhau sống chết, sao nay đổi sang rượt nhau như phim Tom & Jerry rồi?”

“Hình như là Quân Thụy lại chọc điên Tinh Dương, nhìn mặt Tinh Dương kìa, đỏ gay luôn!”

“Để xem ai đuối trước!”

 

Ngay lúc đó, Quân Thụy bất ngờ khựng lại, Tinh Dương không thắng kịp, đâm sầm vào lưng hắn.

“Oái!”

 

Tinh Dương ngã ngửa ra sau, may mà Quân Thụy nhanh tay kéo lại. Nhưng cái tư thế này… Quân Thụy ôm trọn Tinh Dương vào lòng, cằm hắn đặt ngay trên đầu cậu.

"Ôm chặt vậy làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, em không sợ người ta hiểu lầm à?" – Quân Thụy nhếch môi cười.

 

Tinh Dương mặt đỏ bừng, giãy ra khỏi vòng tay hắn, rống lên:

“Hiểu lầm cái đầu nhà mày! Tao không thèm chơi với mày nữa!”

 

Nói rồi, cậu quay ngoắt bỏ đi.

Nhưng bước chưa được ba bước, một bàn tay to lớn đã túm lấy cổ áo cậu kéo lại.

“Chưa chạy xong mà, đi đâu thế?”

“M* nó, Quân Thụy, mày muốn chết đúng không?!!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play