[Sân trường – Trận chiến vẫn chưa dừng]

Tinh Dương điên tiết vùng vẫy nhưng lại bị Quân Thụy khóa chặt. Hắn ghé sát tai cậu, giọng nói mang theo ý cười:

“Đánh không đánh, rượt cũng không rượt, vậy giờ em muốn gì đây?”

"Muốn đấm vỡ cái bản mặt đáng ghét của mày!" – Tinh Dương trợn mắt, nhưng mặt thì lại đỏ lựng.

 

Quân Thụy nhướng mày, bỗng dưng cúi thấp xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay.

“Nếu anh đẹp trai quá làm em tức giận thì anh có thể để em nhìn lâu hơn… miễn phí luôn, được không?”

“Cút!”

 

Tinh Dương không chịu nổi nữa, giơ chân đá một phát. Quân Thụy nhanh chóng né sang một bên, nhưng không ngờ lại vướng vào rễ cây.

“Á, con mẹ nó—”

 

“Rầm!”

Hắn ngã sõng soài xuống đất, mà còn ngã ngay trước mặt đám bạn học đang hóng chuyện.

“Chúa ơi, hôm nay có nhật thực à?”

“Thánh Quân Thụy mà cũng có ngày bị đánh bại sao?”

“Tinh Dương! Quá ngầu luôn!”

 

Tinh Dương khoanh tay, nhếch môi cười đắc thắng.

“Hừ, cho chừa!”

 

Nhưng ngay khi cậu quay lưng đi, một cánh tay nhanh chóng vươn ra, kéo mạnh cậu ngã xuống.

Lần này đến lượt Tinh Dương đập người lên Quân Thụy.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt kề mặt, hơi thở quấn quýt…

Cả sân trường bỗng im bặt.

Một giây.

Hai giây.

Rồi—

“Á á á! Hai ông ấy hôn nhau mất rồi!”

 

Tinh Dương nghe tiếng hét thì giật mình nhận ra tư thế của hai người quá mức thân mật. Cậu lập tức bật dậy, nhưng chưa kịp bò ra thì Quân Thụy đã ôm chặt lấy eo cậu, ghé sát vào tai nói nhỏ:

“Chạy cái gì? Không phải em thích chơi đuổi bắt sao?”

 

Mặt Tinh Dương nóng ran, lắp bắp:

“M-Mày buông ra ngay!”

 

Quân Thụy bật cười, giọng điệu cợt nhả:

“Được thôi, nhưng em phải ngoan ngoãn thừa nhận trước mặt mọi người đi— rằng em thích anh.”

“M* nó, Quân Thụy, mày muốn chết thiệt đúng không?!!”

[Sân trường – Cuộc chiến chưa có hồi kết]

Tinh Dương đỏ bừng mặt, vùng vẫy như con cá mắc cạn.

“Thả tao ra, mày bị bệnh à?!”

 

Quân Thụy cười cười, vẫn ôm chặt eo cậu, không hề có ý định buông.

“Anh bị bệnh gì?”

“Bệnh thích cà khịa!”

“Ồ, vậy em có thuốc chữa không?”

“Có! Là đấm vào mặt mày!”

 

Tinh Dương tức muốn nổ phổi, giơ tay đấm Quân Thụy một cái. Nhưng ai ngờ, hắn lại nhanh tay chặn lại, còn nhân cơ hội nắm luôn cổ tay cậu.

“Đánh hoài không chán à?”

“Mày dám chạm vào tao?! Muốn chết hả?!”

"Ừ, vậy em định làm gì anh nào?" Quân Thụy ghé sát, cười trêu chọc.

 

Tinh Dương siết chặt tay, cảm thấy nếu mình không dạy cho tên này một bài học thì chắc tức đến chết mất!

Nhưng trước khi cậu kịp ra tay, một giọng nói từ xa vang lên:

“Hai người các cậu! Định làm náo loạn cả trường hay gì?!”

 

Là giám thị!

Tinh Dương và Quân Thụy đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy thầy giám thị mặt mày đằng đằng sát khí đang tiến về phía họ.

Trong một giây bối rối, Quân Thụy bỗng nhiên cười ranh mãnh, ghé sát tai Tinh Dương thì thầm:

“Chạy không?”

“Chạy cái đầu mày!”

“Vậy… anh bế em chạy nha?”

“CÁI GÌ?!!”

 

Tinh Dương chưa kịp phản ứng thì Quân Thụy đã nhanh như chớp cúi xuống bế thốc cậu lên vai, vác chạy như bay.

“QUÂN THỤY! MÀY BỎ TAO XUỐNG NGAY!!”

“Không~ Em cứ nằm yên đi, để anh xử lý!”

 

Đằng sau, giám thị hét lớn:

“Hai đứa kia! Đứng lại ngay!!!”

 

Nhưng hai kẻ đầu têu vẫn chạy biến, bỏ lại đám bạn học há hốc mồm vì quá sốc.

Một học sinh lẩm bẩm:

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời?”

 

Một học sinh khác gật gù:

“Học đường bây giờ drama ghê thật…”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play