Tạ Sâm ngồi trên sofa tự hỏi.
Ban đầu bên trong hệ thống thực vật cũng không có sẵn thực vật, cần phải tiêu hao năng lượng cảm kích mới có thể mở khóa được thực vật.
Năng lượng cảm kích chính là năng lượng phát ra khi người khác cảm kích chủ nhân của hệ thống, Tạ Sâm nhớ khi y vừa mới trói buộc với hệ thống, A Đan đã nói với y mỗi một người đều có tâm lý của riêng mình, có thể sinh ra năng lượng cảm kích khác nhau, có giá trị từ 1 đến 10.
Y có thể nhìn thấy năng lượng cảm kích tối đa của mỗi người, khi mạt thế diễn ra y đã trải nghiệm nhiều chuyện, giúp đỡ nhiều người và nhận được các năng lượng cảm kích khác nhau.
Khi tích đủ 10 năng lượng sẽ kích hoạt được thực vật đầu tiên. Bây giờ trong đầu y không chỉ không có giọng nói của A Đan mà ngay cả giao diện hệ thống cũng không xuất hiện nên y không thể xác định được nếu muốn kích hoạt thực vật đầu tiên có phải chỉ cần 10 năng lượng là đủ hay không.
Nhưng dù thế nào thì y cũng phải cố gắng thu thập năng lượng.
Hành tinh Brent là hành tinh Thú nên con người nơi đây kế thừa quy tắc ứng xử cường giả vi tôn của dã thú, không có năng lực thì rất khó để sinh tồn. Hệ thống thực vật không chỉ có thể cho y thức ăn mà còn có thể chiến đấu, kích hoạt thực vật cũng có thể tăng cường năng lực cho y.
Kinh nghiệm cận kề với cái chết ở mạt thế đã gõ lên trong đầu y một hồi chuông cảnh báo, y nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nếu lúc đó y kích hoạt được nhiều thực vật hơn thì có lẽ đã có thể đánh bại được zombie chó.
Huống hồ ở hành tinh Brent có rất ít thực vật, kích hoạt được chúng rồi thì sau này y không cần phải ăn thịt mãi dù sao ăn thịt mỗi ngày cũng khó chịu hơn cả ăn chay, tính sâu xa hơn nếu y ăn không hết thì có thể bán lấy tiền.
Nghĩ đến tiền Tạ Sâm lại nhớ tới tin nhắn báo số dư ban nãy, y vội vàng mở vòng tay cá nhân ra kiểm tra, xem xét cụ thể thẻ ngân hàng sau khi nhìn tới nhìn lui một hồi cũng chỉ thấy có một tài khoản, số dư còn 508 do trước đó ăn cơm và gọi xe tốn 50 tệ.
Tạ Sâm ngây người, một hộp cơm có giá 10 tinh tệ, chút ít tiền này làm sao mà sống?
Tạ Sâm nghĩ rồi lên mạng tìm hiểu tin tức về tài khoản ngân hàng ở hành tinh Thú, kết quả cho thấy mỗi người chỉ có thể làm một tấm thẻ ngân hàng.
Hy vọng lập tức tan biến, y dời tầm mắt sang mục ghi chú cá nhân của nguyên chủ, nghĩ thầm biết đâu hành tinh Thú sẽ có vài app ví điện tử, may ra trong những ghi chú này y sẽ tìm được thông tin liên quan.
Y dùng vân tay mở khóa, đọc toàn bộ ghi chú về nguyên chủ. Nội dung của ghi chú không nhiều chủ yếu là ghi lại những chuyện xảy ra hằng ngày, phần lớn đều có liên quan tới cha mẹ nuôi của nguyên chủ.
Cha mẹ nuôi của nguyên chủ do tính chất công việc nên thường xuyên vắng nhà dù vậy mỗi năm sinh nhật của nguyên chủ họ đều sẽ cố gắng trở về thăm con trai dù không về được cũng sẽ gửi quà về.
Những con chữ của nguyên chủ tràn đầy sự vui sướng và cảm kích nhưng từ ba năm trước khi cha mẹ nuôi gặp nạn, chữ của nguyên chủ dần trở nên nặng nề.
Điều làm nguyên chủ tuyệt vọng hơn nữa là sau sinh nhật 16 tuổi cậu ấy không hề thức tỉnh Khế ước thú do đó ở trường cậu ấy phải chịu rất nhiều ánh mắt cười nhạo và những phỏng đoán ác ý khiến tâm trạng dần trở nên u uất.
Hai năm qua tâm trạng của cậu ấy lúc nào cũng buồn bã. Hôm qua cậu ấy vừa đón sinh nhật 18 tuổi nhưng Khế ước thú vẫn chưa thức tỉnh, hy vọng duy nhất của cậu cũng tan biến.
Tạ Sâm đọc những dòng tuyệt bút cuối đời của nguyên chủ, tâm trạng cũng nặng nề, giống như lời bác sĩ nói nguyên chủ thật sự đã tự sát.
Nguyên chủ không thức tỉnh được Khế ước thú nên rất sợ hãi hơn nữa lại không có người thân để dựa vào nên áp lực trong lòng càng lúc càng lớn, trong lúc khó khăn lại còn bị các bạn cùng trường cô lập thế là mới nghĩ quẩn, tìm cách giải thoát cho bản thân.
Tạ Sâm tắt ghi chú, xoa xoa mũi, hít hít vài cái, cố gắng gạt bỏ buồn bực trong lòng.
Lát sau khi tâm trạng đã ổn định y mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình huống khó khăn hiện tại, tiền tiết kiệm chỉ còn lại 508 tinh tệ.
Nhưng may mà y vẫn còn một căn chung cư, không đến mức phải xuống gầm cầu giành chỗ ở với ăn mày nhưng cứ tiếp tục như vậy y cũng sống không nổi.
Hơn nữa y còn phải thu thập năng lượng cảm kích, dưới tình huống không có tài chính lại không có năng lực mạnh mẽ muốn được người khác cảm kích thật không dễ dàng.
Những chuyện tốt bây giờ y có thể làm đại khái chỉ có thể là dìu bà cụ qua đường nhưng ở hành tinh Thú này hoàn toàn không thể thực hiện được!
Điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền, có tiền rồi mới có thể thu thập năng lượng một cách dễ dàng. Tạ Sâm vừa nghĩ xong đã lập tức lên mạng tìm kiếm công việc mà y có thể đảm nhận.
Tìm hồi lâu y nhịn không được thở dài, công việc tốt thì cần có bằng tốt nghiệp, không cần bằng tốt nghiệp thì chỉ có thể làm bán thời gian, dĩ nhiên tiền lương sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Ở đây học đại học chỉ mất có ba năm, vừa hay y cũng đang học năm ba, hôm nay là ngày 26 tháng 3 cũng sắp tới ngày tham gia thi tốt nghiệp. Sau khi thi xong thì tháng 6 y sẽ đi thực tập, tháng 7 tham gia kiểm tra thực tế, tháng tám công bố điểm, điểm đạt chuẩn mới có thể nhận được bằng tốt nghiệp.
Điều này có nghĩa y có thể làm việc bán thời gian khoảng 4 tháng.
Kỳ thi tốt nghiệp… Y lập tức lục lại tin nhắn mà khoa Hệ thực vật đã nhắn cho y trước đó, ngày thi tốt nghiệp là ngày 28 tháng 3 có nghĩa là chỉ còn lại 2 ngày nữa.
Y là người ở trái đất vừa xuyên đến đây, chỉ có 2 ngày sao có thể vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, hơn nữa kỳ thi tốt nghiệp này chiếm tới 60% tổng điểm tốt nghiệp cuối cùng.
Tạ Sâm ai oán không thôi, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của y luôn đứng hàng đầu, lẽ nào khi xuyên tới dị thế phải trải nghiệm cảm giác thi lại sao?
Y tuyệt vọng mở chương trình học của hệ thực vật ra xem, muốn tìm hiểu xem hệ thực vật rốt cuộc học gì? Y còn tính sẵn trong đầu nếu thật sự không hiểu thì dứt khoát không đi thi để tránh phí thời gian.
Sau khi đọc xong nội dung chương trình học, y ngạc nhiên mở to mắt bởi vì phần lớn thực vật trong chương trình học đều là những rau dưa, trái cây thường gặp ở Trái Đất.
Y đọc một lượt từ trên xuống dưới, tâm trạng dần trở nên thoải mái. Y tắt nó đi, bắt đầu tìm việc bán thời gian.
Tìm tới tìm lui y mới tìm được một công việc thích hợp đó là làm thêm ở một cửa hàng bán hoa. Trước kia y đã từng làm việc ở cửa hàng bán hoa nên cũng có chút kinh nghiệm.
Y cũng khá tò mò, nơi này thực vật ít ỏi nên những thực vật có thể sinh tồn ở hành tinh Thú đều có sức sống mạnh mẽ, kiên cường. Cửa hàng bán hoa này rốt cuộc bán những loại hoa gì?
Mãi cho đến khi y tới cửa hàng, nhìn thấy một cậu thanh niên xinh đẹp ở trong phòng làm việc sau cửa hàng đang cúi đầu tỉ mỉ làm thủ công thì y mới ngẩn người. Thì ra cửa hàng này không bán hoa thật mà là bán hoa giả làm bằng lụa.
Y nhìn lại tay mình sau đó nhớ tới số dư ít ỏi trong tài khoản đành cố gạt bỏ ý nghĩ muốn rời đi, cắn răng đi theo tổ trưởng học việc.
30 phút sau, khóe miệng tổ trưởng run rẩy, cậu ta nhìn ngón tay chảy máu do bị dây thép đâm của y, chân thành đề nghị: “Tôi nghĩ công việc này không thích hợp với cậu đâu, cậu có thấy vậy không?”
Tạ Sâm đưa dây thép trên tay cho tổ trưởng: “Tôi cũng nghĩ vậy, cảm ơn anh.”
Y cũng rất muốn đi làm, kiên nhẫn học nửa tiếng nhưng thực tế đập vào mặt cho y biết y hoàn toàn không thể làm công việc này.
Y tiếp tục đi tìm việc, tìm cả một buổi tới tận trưa cũng không tìm được việc thích hợp. Hầu hết các công ty khi nghe y nói y vẫn chưa có bằng tốt nghiệp đều trực tiếp từ chối.
Hết cách y đành phải tới một nhà máy cách chung cư khá xa, thật ra nếu không phải đường cùng y cũng không muốn làm việc ở đây, kết quả người ta còn chê y quá yếu.
Y vừa mệt người vừa mệt trong lòng, thất thần đi bộ trên đường. Mùi hương thịt thơm phức bay vào mũi khiến bụng y sôi sùng sục, vì để tiết kiệm tiền xe nên hôm nay y chọn đi bộ do đó cũng tiêu hao rất nhiều thể lực.
Y nhìn đồng hồ, nhận ra giờ đã là 6:00 chiều.
Lúc này có một người từ phía sau đi tới đụng vào vai y, y tùy tiện nhìn sang sau đó hai mắt bất ngờ phát sáng.
Không chút do dự y bước nhanh tới, đưa tay vịn vai người đó lại: “Anh đẹp trai chờ chút.”
Đối phương dừng bước, Tạ Sâm mỉm cười, y bước lên phía trước một bước, chuẩn bị đối mặt với người đó. Bàn tay để trên vai của đối phương cũng từ từ trượt xuống, dùng một tay ôm lấy eo hắn.
Cơ thể người đó cứng đờ, giữ tay y lại, hất ra ngoài. Tạ Sâm sợ ngây người, y muốn rút tay lại nhưng cái tay không nghe y điều khiển.
Hai tay y cứ vậy đưa ra, ôm trọn đối phương từ phía sau.
“Bỏ ra.” Một giọng nói vừa dễ nghe vừa lạnh lùng vang lên đầy sự cảnh cáo.