Tạ Sâm cả ngày chỉ ăn rau và trái cây, đã lâu rồi y không ăn mặn.

Không thể tiếp tục như vậy được! Tạ Sâm vừa gặm xong một củ khoai tây nướng, chán chường nằm bò trên ván cửa, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, y thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.

Y nằm bò trên ván cửa từ sáng đến tối, cảm giác yên tĩnh bên ngoài khiến cho y vô cùng an tâm. Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị xong tâm lý y mới mở cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hồ nước cách đó khoảng 200m.

Y tốn hết sức bình sinh mới bắt được một con cá. Lúc vừa đem cá về thì rừng cây nhỏ phía bên phải đột nhiên xuất hiện một bộ mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc. Thì ra đó là một con zombie hình người và một con zombie chó to lớn, y sợ xanh mặt, ôm chặt con cá.

Ngay sau đó y chạy trốn điên cuồng, vừa chạy vừa dùng hệ thống thực vật tiến hành công kích nhưng đã lâu rồi y không gặp được nhân loại sống nên không đủ năng lượng, hệ thống thực vật nhanh chóng đình công.

Mùi tanh hôi ập vào mặt, y trừng mắt nhìn con zombie chó gần trong gang tấc, đang há cái miệng to như cái bồn máu hướng về phía y, y ức chế nhịn không được hét to lên:

“A a a….”

Tít tít tít----

Tiếng hét thê lương làm máy báo động kích hoạt trong không gian yên tĩnh. Tạ Sâm bị chính tiếng hét của bản thân làm cho đau đầu, bật dậy từ giường như cái lò xo.

Cảm giác chóng mặt bao phủ lấy y, Tạ Sâm che đầu mày nhíu chặt sau khi nhìn thấy bản thân đang ở phòng bệnh, cả người y cứng đờ.

Đây là đâu? Y không phải bị zombie chó ăn thịt rồi sao? Lẽ nào là mơ… Nhưng quá chân thật rồi?

Tạ Sâm nhìn vào tay mình, quan sát bàn tay vừa trắng nõn vừa thon dài phát hiện vết thương do trồng trọt hai ngày trước biến đi đâu mất rồi.

“Tỉnh rồi à? Thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” Cửa bên tay trái bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo trắng đi vào, vừa hỏi vừa tắt máy báo động ở đầu giường.

Nhìn trang phục của người đàn ông và trang bị của căn phòng này Tạ Sâm xác định đây là phòng bệnh. Tiếng báo động chấm dứt, y cũng thoải mái hơn nhiều cười cười với bác sĩ hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Đây là căn cứ vừa mới xây dựng sao? Lúc đó tình huống quá nguy hiểm, tôi còn tưởng rằng tôi đã chết chắc rồi. Là ai cứu tôi vậy? Tôi nhất định phải cảm ơn người đó thật nhiều.”

Y không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, phải biết rằng con người ở thời đại mạt thế sinh tồn vô cùng vất vả, phòng bệnh này thậm chí còn lớn hơn phòng bệnh trước thời mạt thế, thiết bị cũng rất tân tiến, có thể tưởng tượng ra được thực lực của căn cứ này mạnh tới cỡ nào.

Bác sĩ cầm một cái máy đo, vừa định đưa cho Tạ Sâm thì nghe y nói vậy, ông kinh ngạc hỏi: “Nhóc không phải cố ý tự sát sao?”

“Tại sao ông hỏi vậy? Tôi chỉ muốn ăn cá thôi.”

Bác sĩ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn y rồi lắc đầu trong mắt đầy vẻ trìu mến: “Thật là đứa trẻ ngoan, dáng vẻ này của nhóc chắc là chưa từng nói dối nhỉ?”

Tạ Sâm: “Nhưng tôi nói thật mà.”

Bác sĩ cười cười: “Thôi đi, sẽ không ai tin lý do này đâu.”

Thấy Tạ Sâm không nhận máy đo, bác sĩ dứt khoát duỗi tay đeo lên cho y. Tạ Sâm theo bản năng né tránh: “Gì đây?”

“Nhóc rơi từ chỗ cao xuống tuy rằng rơi xuống nước, không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng não bộ bị chấn động kịch liệt. Đây là máy đo lường não bộ.” Bác sĩ nói, mạnh tay đeo nó lên đầu y, khóa chốt lại.

Tạ Sâm nhíu mày: “Có phải ông nhầm lẫn gì đó không? Tôi đâu có rơi từ trên cao xuống, tôi…”

“Không thể nào!” Bác sĩ khẳng định chắc nịch, cắt ngang lời y: “Cậu trai trẻ, bệnh viện Đệ Nhất Tinh Thành sẽ không xảy ra sai lầm. Không thể nào có chuyện khám sai bệnh cho bệnh nhân được.”

Bệnh viện Đệ Nhất Tinh Thành? Tạ Sâm lập tức lục lại ký ức nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào thậm chí y còn chưa từng nghe nói có nơi nào tên là Tinh Thành.

Bác sĩ gỡ máy đo xuống, sau khi xem kết quả kiểm tra thì cười nói với y: “Nhóc hồi phục rất khá, hai ngày nay sẽ hơi choáng nhẹ, đừng vận động mạnh là được.”

Tạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không có việc gì là ổn rồi. Y vừa chuẩn bị mở miệng để biết thêm tình hình thì cổ tay trái đột nhiên rung lên sau đó là tiếng chim hót thông báo vang lên.

Y nhìn về phía cổ tay, trên đó là một chiếc vòng tay màu xanh nhạt phát ra ánh sáng huỳnh quang, biểu thị một icon có tin nhắn đến.

Y vốn tưởng đây là vòng tay bệnh nhân ai ngờ nó là vòng tay di động nhưng y đâu có mua bao giờ hơn nữa kiểu dáng này y cũng chưa từng thấy trên quảng cáo.

Thấy y ngây người, bác sĩ cười nói: “Nhóc hôn mê hai ngày nay chắc bạn bè, người thân của nhóc rất lo lắng cho nhóc.”

Khóe miệng Tạ Sâm chùn xuống, mặt cứng đờ. Sau khi mạt thế xảy ra thì bạn bè, người thân của y sớm đã không còn.

Y nhấn vào icon tin nhắn, vòng tay phát ra ánh sáng màu xanh sau đó hiện ra một màn hình ảo lớn khoảng một tờ giấy A4, phía trên có một hàng chữ màu trắng.

[Đây là tin nhắn tự động, bài thi tốt nghiệp Hệ thực vật sẽ diễn ra vào ngày 28 tháng 3. Các bạn sinh viên hãy chuẩn bị sẵn sàng, mang theo phụ kiện đến địa điểm thi mà nhà trường đã sắp xếp.]

Tạ Sâm nhìn màn hình ảo xong liền ngây người, đợi khi y bình tĩnh lại, đọc kỹ lại tin nhắn lần nữa thì tim đập càng lúc càng nhanh.

Không đúng…

Y nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ: “Đây rốt cuộc là đâu?”

“Bệnh viện Đệ Nhất Tinh Thành.”

“Tinh Thành là nơi nào?”

Bác sĩ ngẩn người, gấp gáp hỏi: “Lẽ nào nhóc không những bị chấn động não mà còn mất trí nhớ. Nhóc còn nhớ mình tên gì không?”

“Tạ Sâm.”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Còn nhớ rõ bản thân là tốt rồi, Tinh Thành là một trong ba thành phố cường đại nhất của hành tinh Thú. Nếu nhóc quên thì có thể lên mạng đọc tư liệu.”

“Mà để sau đi, tình trạng của nhóc bây giờ có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng hai ngày.” Ông vỗ vai Tạ Sâm: “Người trẻ tuổi đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Tạ Sâm vừa nhếch khóe miệng đã nghĩ tới gì đó, lập tức thanh minh: “Tôi thật sự không muốn tự sát.”

“Được rồi, nhóc không muốn.” Bác sĩ cười ha hả.

Rõ ràng là nói cho có lệ…

“Đúng rồi.” Bác sĩ nhắc nhở: “Tiền thuốc và tiền viện phí của nhóc đã được thống kê trước khi xuất viện. Nhóc kiểm tra giấy tờ một chút, bảo đảm không chặt chém nếu có thắc mắc gì có thể liên hệ với chúng tôi.”

Ông mở vòng tay cá nhân ra, xem hóa đơn của Tạ Sâm sau khi xác nhận không sai mới gửi cho y: “100 cộng thêm đó là tiền dịch dinh dưỡng. Trạng thái cơ thể của nhóc quá kém vì để đảm bảo an toàn chúng tôi đã tiêm cho nhóc dịch dinh dưỡng, nhóc nhớ kỹ mỗi cuối tuần ít nhất phải sử dụng một liều.”

Tạ Sâm bắt chước động tác của bác sĩ, y mở vòng tay ra, vừa nhìn thấy hóa đơn đã ngẩn người vì chi phí nằm viện hai ngày của y lên tới 28.800 tinh tệ.

Quá đắt rồi! Y nhấn nút chi trả, dựa theo hướng dẫn của vòng tay thuận lợi dùng vân tay trả tiền sau đó một tin nhắn thông báo đến.

Y mở ra thì thấy đó là thông báo số dư [Tài khoản của bạn còn 563 tinh tệ.]

“Nhóc đã thanh toán xong chi phí, có thể xuất viện rồi. Nếu có bất kỳ di chứng gì, phải nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra.” Bác sĩ nói.

Tạ Sâm gật đầu, dưới sự trợ giúp của bác sĩ y hoàn thành thủ tục xuất viện. Hai mươi phút sau, y mê man đứng giữa đường cái rộng lớn.

Đường phố trước mặt có thể nói là xa hoa hơn bất cứ nơi nào mà Tạ Sâm từng thấy, trên đường có đủ loại xe, y gần như chưa từng thấy những kiểu dáng này. Trên trời còn có các dụng cụ phi hành bay tới bay lui ngoài ra còn có những loài chim khác nhau bay xen kẽ trong đó, chúng có hình thể thật lớn, thi thoảng Tạ Sâm còn thấy có người cưỡi trên lưng chúng.

Tạ Sâm nhéo mu bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến khiến y hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại nhưng vẫn nhịn không được chửi thề một câu: “Mẹ kiếp!”

Khi ở phòng bệnh y đã đoán được ít nhiều nhưng vẫn cảm thấy không tưởng, cố gắng tự trấn an mình. Có điều khi sự thật đập vào mặt, y không thể không thừa nhận e rằng bản thân đã trùng sinh đến một thế giới khác.

Y mở vòng tay, đọc tư liệu cá nhân của cơ thể này, tên họ và ngoại hình của nguyên chủ giống với y như đúc nhưng còn lại thì không giống gì.

[Tạ Sâm; lớp 3 Hệ thực vật của Đại học Tinh Thành; 18 tuổi; cao 1m8; ba mẹ nuôi là nghiên cứu viên Hệ thực vật, ba năm trước vì khảo sát mà gặp tai nạn.]

Khi xem xong tư liệu, tầm mắt y chú ý tới một chỗ trống duy nhất trong một đống chữ, đó là ‘Khế ước thú’.

Thông tin cá nhân này sao lại thế này? Không có giới tính mà lại có khế ước thú, khế ước thú là gì chứ?

Y không hiểu nhưng lúc này bụng của y đã biểu tình, hôn mê hai ngày khiến y đói đến hoa mắt vì thế quyết định ăn gì đó rồi lại tìm hiểu thông tin sau.

Nghĩ đến tin nhắn thông báo số dư, trong lòng y không yên, đi dọc hai bên đường nửa ngày mới chọn một cửa hàng thức ăn nhanh có giá rẻ nhất, mua một hộp cơm giá 10 tinh tệ.

Ông chủ cao lớn nhiệt tình đưa hộp cơm cho y: “Đồ ăn vặt nhà tôi rất ngon, thường xuyên tới ủng hộ nhé.”

Tạ Sâm duỗi tay nhận hộp cơm, ông chủ hớn hở nhìn chằm chằm cổ tay y. Tạ Sâm chần chừ một giây rồi một tay nhận hộp cơm, đưa tay trái ra.

Ông chủ cầm máy tính tiền tới, nhanh chóng quét cổ tay y một cái. Y lập tức nhận được một tin nhắn tài khoản vừa bị trừ 10 tệ.

Giờ này có không ít người tới dùng bữa, cửa hàng thì nhỏ nên gần như đã đầy người. Thấy một người vừa ăn xong đứng dậy, Tạ Sâm bước vội tới chỗ trống, phục vụ nhanh tay lẹ chân dọn sạch bàn khiến Tạ Sâm vô cùng hài lòng.

Mở hộp cơm ra Tạ Sâm lập tứcngây người. Quán ăn này thật sự quá tốt, phần cơm gần như toàn là thịt, Tạ Sâm đã quan sát cẩn thận, y thấy gian hàng ở đây không khác với ở thời của y lắm, một tinh tệ tương đương với một tệ.

Y chặc lưỡi thầm cảm thán, 10 tệ mà mua được nhiêu đây thì đúng là rất rẻ.

Đã lâu rồi y không được ăn thịt, mùi thịt thơm phức làm y thèm thuồng gắp một miếng, cắn một cái thật đã nhưng sau đó lập tức nhíu mày. Dù rất thơm nhưng hơi tanh, khẩu vị y khá nặng, sau mạt thế gần như ngày nào cũng ăn cay nên bây giờ thịt không cay thì ăn không quen lắm.

Tuy nhiên đã trải qua mạt thế nên y cũng không phải người kén ăn tuy nhíu mày nhưng vẫn vui sướng ăn hết thịt. Có điều ăn một hồi y nhịn không được dùng xới thịt ra, tìm xuống phần đáy hộp, lại thấy các thực khách xung quanh có một hộp cơm thế là y nghiêng người lớn tiếng nói với ông chủ: “Ông chủ, ông quên cho tôi cơm rồi.”

Tuy rằng đã lâu y không ăn thịt nhưng một bữa ăn chỉ có thịt không thì ai mà chịu nổi?

Y vừa nói xong tiệm nhỏ náo nhiệt lập tức yên tĩnh. Tạ Sâm thấy ánh mắt mọi người dồn về phía mình, ông chủ vóc dáng cao lớn, vẻ mặt cũng không vui bước tới chỗ y khiến y rùng mình.

Y lập tức mỉm cười lộ ra vẻ thân thiện: “Không sao không sao, ngại quá vừa rồi tôi có hơi lớn tiếng, tôi không muốn gây sự chỉ cần lấy thêm chén cơm là được, việc nhỏ mà.”

“Ha ha ha….”

Tiếng cười vang lên khắp tiệm khiến Tạ Sâm đỏ mặt, cảm thấy hơi bối rối. Cũng không thể trách y được, ông chủ cao hơn 2m nếu thật sự đánh nhau y làm sao đánh lại?

“Nằm mơ à? 10 tinh tệ còn muốn ăn cơm.”

“Nhóc con, nhóc cảm thấy ông đây mở cửa hàng để làm từ thiện sao?” Ông chủ đến cạnh bàn Tạ Sâm, từ trên cao nhìn xuống y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play