Ông chủ có thân hình cao lớn đứng bên cạnh Tạ Sâm khiến cho y vô cùng áp lực, liên tục xua tay: “Không không không, đại ca, em là người thật thà hoàn toàn không định đùa gianh đâu.”

Ông chủ quan sát y từ trên xuống dướinhíu mày hỏi: “Nhóc có phải đang livestream không?”

“H?” Tạ Sâm bị hỏi thì vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy ông chủ này hình như có suy nghĩ hơi quái lạ: “Không có, em chỉ đi ngang qua đây rồi ghé vào ăn cơm trưa thôi.”

“Tôi đoán chắc cậu ta đang livestream đó, video lần trước của Chiến Âm phải rất hot sao?”

“Chắc là vậy rồi.”

Tạ Sâm ngơ ngác khi mấy vị khách ăn cơm chỉ chỏ vào y, nhiệt tình thảo luận. Y lắng tai nghe vài câu thì cuối cùng đã hiểu vì sao họ lại nghi ngờ y đang livestream.

Thì ra hai ngày trước trên trang web livestream nổi tiếng nhất Tinh Thành có một streamer vì muốn thu hút người xem nên đã tìm một quán cơm nhỏ để ăn trưa sau khi ăn xong tự tin nói với ông chủ rằng “Ông chủ, đem cho tôi một dĩa trái cây.” Một câu này khiến ông chủ ngơ ngác còn người xem thì bật cười thích thú.

Sau khi Tạ Sâm hiểu rõ vấn đề thì càng thêm khó hiểu, câu này thì có gì buồn cười chứ?

“Đưa vòng tay cá nhân của nhóc cho tôi kiểm tra xem có phải nhóc đang livestream hay không?” Ông chủ đưa tay ra trước mặt Tạ Sâm.

Tạ Sâm dùng vân tay mở vòng tay cá nhân, thản nhiên giơ tay lên: “Cứ kiểm tra thoải mái.”

Ông chủ nhanh nhẹn kiểm tra vòng tay của y, xác nhận y không mở bất kỳ ứng dụng livestream nào, lúc này sắc mặt mới dễ coi hơn còn vỗ vai y một cái.

“Nhóc con, nếu không có tiền thì đừng nói bậy, muốn ăn cơm thì đi tới phía trước khoảng 100m, ở đó có một quán ăn cao cấp, đi sớm chút thì có thể giành được một phần.”

Khóe miệng Tạ Sâm giật giật, cơm và tiệm cơm cao cấp thì có liên quan gì đến nhau?

Nhưng y vẫn mỉm cười gật đầu: “Được được, đại ca dạy phải, đại ca đi thong thả.” Nói rồi y chỉ vào hộp thịt, giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon lắm.”

Ông chủ hài lòng cười lớn, nói với y ngon thì lần sau ghé ủng hộ rồi vội vàng rời đi.

Tạ Sâm cũng không dám mở miệng hỏi tại sao chỉ có thịt mà không có rau dưa ăn kèm chỉ biết cúi đầu ăn hết thịt, uống một ngụm nước rồi mới rời khỏi quán ăn.

Y nhờ vào vòng tay cá nhân xác định được chỗ ở, gọi một chiếc xe bay để quay trở về chung cư của nguyên chủ.

Chung cư này nằm trong một khu nhà tương đối hẻo lánh chỉ có một toà cao hai tầng, mỗi tầng rộng khoảng 70m vuông, y dùng vân tay thuận lợi mở cửa.

Sau khi quan sát khắp nơi, y ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, bắt đầu tìm hiểu thông tin về thế giới này.

Y đang ở hành tinh có tên là hành tinh Brent, thuộc hệ hành tinh Thú, gồm có ba thành phố lớn là Nhật Thành, Nguyệt Thành và Tinh Thành.

Tổ tiên của hành tinh Thú là dã thú sau đó biến thành người gọi là thú nhân. Thú nhân sáng tạo ra văn minh, tiền thân của ba thành phố lớn chính là ba bộ tộc lớn ở thời đại thú nhân.

Thời gian dần trôi qua thú nhân có thể hoàn toàn biến thành người nhưng cũng mất đi khả năng hóa thú.

Dù không thể hóa thú nhưng họ vẫn khác biệt so với người ở Trái Đất.

Người ở hành tinh Thú vào năm 16 tuổi rưỡi sẽ bắt đầu thành niên, 18 tuổi được xem như hoàn toàn trưởng thành do đó trước năm 16 tuổi họ sẽ thức tỉnh Khế ước thú. Theo sử sách ghi lại thì Khế ước thú là món quà do Thần Thú ban tặng cho các con dân.

Những người trên hành tinh Thú sau khi thức tỉnh Khế ước thú thì sẽ có một thú văn tương ứng với Khế ước thú xuất hiện trên người của họ, tất cả người trên hành tinh Thú đều có ngoại hình là nam, họ không phân nam nữ chỉ có giống đực và giống cái.

Thú văn của giống đực sẽ nằm ở ngực, phần lớn là mãnh thú còn thú văn của giống cái sẽ xuất hiện trên vai trái, đa số là những loại thú nhỏ.

Thú văn là chỉ dẫn của Thần Thú, người ở thành tinh Thú thông qua thú văn để tìm kiếm Khế ước thú thích hợp, khi độ tương thích với Khế ước thú đạt trên 50% thì có thể lập khế ước, Khế ước thú sẽ là đồng minh trung thành nhất với chủ nhân, giúp tăng sức mạnh cho chủ nhân.

Hành tinh Thú phát triển trong một hoàn cảnh khá khắc nghiệt, 1000 năm trước đã từng xuất hiện một tai họa lớn khiến cho thực vật trên hành tinh Thú gần như biến mất hoàn toàn cho đến nay điều kiện ở hành tinh Thú vẫn vô cùng khắc nghiệt, động thực vật có thể tồn tại đến tận bây giờ đều có sinh mệnh vô cùng kiên cường. Bên ngoài ba thành phố lớn là một khu rừng có diện tích rộng lớn tên là Hoang Mãng, ở đây thực vật cao lớn, dã thú hung mãnh, vô cùng nguy hiểm.

Cánh rừng nguyên sinh Hoang Mãng này là nơi cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho đa số cư dân ở hành tinh Thú. Có thể nói tuy rằng hành tinh Thú phát triển từ thời đại nguyên thủy đến thời đại khoa học kỹ thuật thậm chí bước vào thời đại tinh tế nhưng vẫn giữ thói quen ăn đồ ăn từ thiên nhiên.

Do vấn đề lịch sử nên những thực vật có thể ăn được trên hành tinh Thú đều do con người trồng, số lượng cực kỳ ít ỏi, nhiều nhất là lúa nhưng một ít cơm cũng có giá gần cả 100 tinh tệ, số lượng cơm bán ra ở các tiệm cũng rất hạn chế nên nếu muốn ăn thì phải tranh giành.

Do đó có tiền cũng không nhất định sẽ ăn được huống hồ lương trung bình một ngày ở đây chỉ khoảng 200 tinh tệ nên một gia đình bình thường hoàn toàn không thể ăn nổi.

Ngay cả rau dưa, trái cây chỉ có mỗi siêu thị Phú Hữu có mối liên hệ chặt chẽ với Viện Nghiên cứu và Bảo tồn Thực vật là có bán, những nơi khác hoàn toàn không bán. Thậm chí dù cho là ở siêu thị Phú Hữu thì không phải ngày nào cũng có hàng để bán và giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Thứ rẻ nhất được siêu thị Phú Hữu bán mỗi tuần một lần đó là cải trắng nhưng mỗi tuần cũng chỉ bán khoảng 15 ký, giá của nó lên đến tận 2000 tinh tệ một ký.

Đọc đến đây cuối cùng Tạ Sâm cũng hiểu tại sao ông chủ tiệm cơm và các thực khách lại phản ứng như vậy.  Y chỉ bỏ ra có 10 tinh tệ mà mua được một hộp cơm toàn là thịt vậy mà còn muốn đòi ông chủ cho thêm cơm có giá gần 100 tinh tệ, dưới góc nhìn của ông chủ đúng thật là y đang kiếm chuyện.

Y gãi đầu thở dài một tiếng, thật ra chuyện này cũng không nghiêm trọng với y lắm dù sao ở mạt thế y ăn rau dưa đến mức xanh cả mặt bây giờ mỗi ngày lại bị ép ăn thịt.

Nghĩ đến đây y bật dậy từ sofa, ở mạt thế y có thể ăn rau dưa trái cây thoải mái là bởi vì trong lúc vô tình y đã có được hệ thống thực vật.

Hệ thống thực vật! Tim của y nhảy lên một cái, vội vã kéo phần áo ở vai phải xuống. Y nhìn đồ án trên vai, trong mắt đầy sự vui mừng sau đó nhịn không được nhíu mày.

Trên bả vai trắng nõn có một đóa hoa ngũ sắc, hình dáng của bông hoa thì y rất quen thuộc, vẫn là hoa mẫu đơn - vật dẫn quen thuộc của hệ thống thực vật nhưng khi ở mạt thế đóa hoa này chỉ là một màu đỏ rực bây giờ lại có đến tận năm màu - màu đỏ, màu trắng, màu xanh lá, màu đen và màu vàng.

Y dùng ngón tay cọ xát cánh hoa, thử giao lưu với hệ thống nhưng dù là nói chuyện trong đầu hay nói ra thành tiếng y cũng không được đáp lại.

Nhớ lại cảnh tượng khi bản thân bất ngờ bị trói buộc với hệ thống, y đi đến phòng bếp lấy một con dao, dùng nó xẹt qua ngón tay trái sau đó nhỏ máu lên đóa hoa mẫu đơn.

Rất nhanh giọt máu trên đóa hoa mẫu đơn biến mất, cánh hoa lóe lên một luồng sáng nhè nhẹ, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi hiện lên trong đầu Tạ Sâm: “Oa! Thành công rồi! A Sâm, anh vẫn còn sống!!!”

Tạ Sâm vội vàng hỏi: “Là em ra tay đúng không?”

Giọng nói của bé con dù suy yếu nhưng vẫn rất đắc ý: “Tất nhiên, trong lúc quan trọng em đã khởi động năng lượng bản thể tìm cho anh một thân thể thích hợp nếu không anh nhất định không sống nổi.”

“Vậy nguyên chủ của cơ thể này đi đâu?”

A Đan nói: “Anh có thể thuận lợi sống sót có nghĩa là đối phương đã chết từ trước rồi.”

Tạ Sâm vừa định hỏi tiếp thì A Đan đã ngắt lời y: “Năng lượng cần dùng để thay đổi thời không thật sự quá lớn, năng lượng bản thể của em đã bị phân tán nên bây giờ em rất yếu. Những thực vật mà anh đã kích hoạt cũng ngủ say bây giờ anh phải kích hoạt chúng lần nữa, em cũng cần ngủ để hồi phục năng lượng, sau mỗi 12 tiếng em sẽ tỉnh lại một lần.”

“Nếu anh muốn mở khóa thực vật thì phải cố gắng thu thập năng lượng cảm kích để kích hoạt chúng, thực vật càng nhiều thì thời gian tỉnh táo của em sẽ càng dài.” Giọng bé con nhỏ dần: “Đúng rồi, anh phải nhớ kỹ sau khi ngủ dậy đủ 8 tiếng thì nhất định phải nghỉ ngơi…”

“Tại sao?”

Nhưng y hỏi nửa ngày hệ thống cũng không trả lời.

Tạ Sâm dùng ngón tay vẫn còn chảy máu cọ xát lên cánh hoa mẫu đơn nhưng đợi một lúc lâu mà trong đầu cũng không vang lên bất kỳ âm thanh gì, vết máu cũng không có gì thay đổi.

Tạ Sâm lau khô bả vai, kéo áo lên sau đó ngồi xuống sofa ở phòng khách. Thời buổi này hệ thống đúng là không đáng tin!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play