“Ngại quá tôi bỏ ra ngay đây.” Tạ Sâm giật mình lên tiếng.
Ngay sau đó y úp mặt vào lưng hắn, ngay khi vừa chạm vào y cảm thấy trong người hắn ẩn chứa một nguồn năng lượng to lớn khiến y cảm thấy vô cùng an toàn.
Bà mẹ nó! Tạ Sâm trừng mắt, cố gắng nén cảm giác mệt mỏi như thủy triều ập tới nhưng y không hiểu sao mọi chuyện lại thế này, đột nhiên y không thể khống chế được cơ thể của mình nữa.
Nếu đối phương là nữ thì y đã bị xem là tên dê sòm rồi.
Khoan, không đúng! Thế giới này không có nữ, không biết người này là giống đực hay giống cái? Nhìn tướng tá hắn chắc cũng cao khoảng 1m9, có lẽ là giống đực.
Maine híp đôi mắt phượng của mình lại, môi nhếch lên, vẻ mặt đầy sự chán ghét. Hắn giữ tay Tạ Sâm lại, vịn hông y, bẻ tay y quặt ra phía sau.
“Ahhh…” Cảm giác đau đớn truyền đến khiến Tạ Sâm kêu to nhưng rất nhanh đã im bặt bởi vì y ngất xỉu, cả người mất sức té xuống đất.
Trước khi hoàn toàn hôn mê y đã nhìn thấy một gương mặt hết sức đẹp trai.
Maine nhướng mày, gương mặt của Tạ Sâm thì lộ ra vẻ bất ngờ, trước khi y đập đầu xuống đất hắn đã kịp đưa tay đỡ lấy y.
“Cậu có phải giống đực không? Sao lại ra tay thô bạo với một giống cái như vậy?” Một công nhân tan làm đi ngang qua thấy cảnh này thì nhịn không được mở miệng chỉ trích hắn.
“Đúng vậy, giống cái này yêu cậu như vậy… Dù bị cậu từ chối cũng muốn theo đuổi cậu sao cậu có thể ra tay được?” Một nhân viên tạp vụ đứng bên cạnh cũng hùa theo.
“Người ta cũng ngất xỉu rồi, thật quá đáng!” Một người khác chỉ trích, quay đầu hỏi bạn mình: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
Gương mặt đẹp trai của Maine đen lại nhìn ba người qua đường, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Là lỗi của tôi, sức khỏe cậu ấy không tốt còn chạy đi tìm tôi, tôi cũng rất lo cho cậu ấy. Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà chăm sóc cẩn thận.”
“Thì ra là vậy, cậu thật là có phúc, gặp được một giống cái yêu mình tới tận xương tủy.”
Maine có phúc dùng một tay bế Tạ Sâm lên. Dường như bế một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn nhanh chóng bước tới bãi đỗ xe, đi đến xe bay màu đen trước mặt rồi để Tạ Sâm nằm ở hàng ghế sau, hắn ngồi vào ghế lái mở chế độ tự động.
Hắn quay đầu lại nhìn Tạ Sâm vẫn đang hôn mê… Giống cái? Nếu thật sự là giống cái thì y cũng sẽ không nổi tiếng vì tự sát.
Nhớ đến những lời châm chọc không đực không cái mà hắn đã từng nghe, trong mắt Maine lộ ra vẻ chán ghét, một đám ngu xuẩn.
khi Tạ Sâm tỉnh lại, đập vào mắt y là trần nhà màu xanh lam. Y rất sửng sốt sau đó vội vã ngồi dậy: “Đây là đâu?”
Căn phòng này lấy màu xanh lam làm chủ đạo, diện tích không quá lớn nhưng cách bày trí khá ấm áp, nhất định không phải phòng bệnh.
Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, y vung tay trái lai vung tay phải, vỗ tay vài cái, thử nắm tay thành quyền, sau khi xác định có thể thuận lợi khống chế mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an.
“Két…” Cửa phòng mở ra, y quay đầu lại nhìn.
Ngoài cửa là một người đàn ông cao 1m9, ngũ quan anh tuấn, sắc sảo, mái tóc màu vàng kim ngắn, hơi lộn xộn giống như là vừa mới ngủ dậy.
Hắn có đôi lông mày kiếm dài, một đôi mắt phượng màu đen sắc sảo, mũi cao thẳng, môi dày vừa phải giống như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Tạ Sâm nhìn đến ngây người, sau đó mới nhớ ra trước khi y hôn mê đã ôm lấy người ta.
Nhớ lại những hành động mất khống chế của mình, Tạ Sâm xấu hổ giơ tay lên giảng hòa: “Chào anh đẹp trai, đây là nhà của anh sao?”
Maine vô cảm nhìn y: “Hồi nãy cậu đã vỗ tay?”
Tạ Sâm lắc đầu: “Không có, tôi chỉ giãn cơ tay thôi.”
Maine bước vào phòng, nắm lấy cổ tay trái của y, kéo lên nhìn thời gian trên vòng tay cá nhân của Tạ Sâm: “Cậu giãn cơ tay lúc một giờ sáng sao?”
Maine nói xong thì nắm luôn tay phải của Tạ Sâm, hắn khẽ cười một tiếng: “Thích giãn cơ tay đúng không? Làm đi.”
Giọng nói êm tai này, nụ cười khẽ này lại khiến Tạ Sâm lạnh sống lưng.
Xương tay của Maine rất sắc nét, năm ngón tay vừa thon dài vừa đẹp mắt nhưng lúc này Tạ Sâm không có tâm trạng thưởng thức. Vừa bị hắn nắm tay y đã nhận ra sự chênh lệch về thể lực giữa hai người nên vội vàng lên tiếng:
“Anh đẹp trai đừng như vậy, lúc nãy tôi vừa tỉnh dậy nên đầu óc còn mơ màng. Do phòng kín nên tôi không biết giờ là mấy giờ, nếu biết giờ là ban đêm thì tôi sẽ không làm ồn.”
Y cười nói: “Cũng không thể trách tôi được, tại anh quên tắt đèn chứ bộ.”
Động tác của Maine dừng lại, hắn thả lỏng tay, tầm mắt chuyển từ khóe miệng y sang vai trái của y: “Cười tươi như vậy lẽ nào Khế ước thú của cậu thức tỉnh rồi sao?”
Vừa hỏi xong hắn lập tức nhíu mày, hắn không phải là người nhiều chuyện nhưng vừa rồi nhìn nụ cười ngây ngô của y không hiểu sao hắn lại vô thức hỏi ra thành tiếng.
Hắn và Tạ Sâm không thân thiết gì chỉ là tin đồn của Tạ Sâm rất nhiều cho nên hắn cũng có chút ấn tượng về y. Trong trí nhớ của hắn thì lúc nào Tạ Sâm cũng cúi đầu, khí chất âm u, mặt tái nhợt, hắn chưa từng thấy y cười bao giờ.
Tạ Sâm chớp mắt: “Anh quen tôi sao? Hèn gì anh lại tốt bụng cho tôi ở nhờ.”
“Ở đại học Tinh Thần không ai là không biết cậu. Hai ngày trước tin cậu tự sát đã trở thành đề tài nóng hổi nhất ở trường.” Maine nhướn mày: “Cậu bây giờ và trước đây hình như không giống nhau lắm.”
Tạ Sâm cứng người, y nổi tiếng rồi nhưng nổi tiếng kiểu này y thật sự không muốn!!!
Y miễn cưởng nở nụ cười: “Khi đứng trước sự sống và cái chết tôi đã nghĩ thông rồi, cuộc sống của mình cần gì phải quan tâm mấy lời thị phi bên ngoài.” Y duỗi eo: “Mấy lời đồn đại vớ vẩn đó không thể nào tổn thương tôi vậy thì tôi cần gì quan tâm chứ.”
khóe miệng Maine giật giật, hắn dùng ngón trỏ chọc eo Tạ Sâm khiến y vội vàng che eo lại, nhịn không được bật cười ha ha: “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt Maine lóe lên ý cười: “Không gì có thể tổn thương cậu mà?”
Tạ Sâm cường điệu: “Ý tôi là lời nói.”
“Rột rột…” Tiếng động vang lên khiến căn phòng trở nên yên tĩnh, Tạ Sâm nhìn bụng mình, ho nhẹ một cái: “Thật ngại quá, tôi có thể hỏi có gì ăn không?”
Từ trưa đến giờ y chưa ăn gì nên bụng kêu cũng là chuyện bình thường.
Maine nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Đi theo tôi, trong tủ lạnh còn một ít thịt nhưng vẫn còn sống.”
“Không sao, tôi biết nấu.” Tạ Sâm vội vàng nói.
Y đi theo Maine ra khỏi phòng, lúc này y mới phát hiện tuy đây là một căn nhà một phòng khách một phòng bếp và một phòng ngủ đơn diện tích không đến 100m2 nhưng tràn đầy hơi thở sự sống
Y hơi ngạc nhiên, do đèn trong nhà đều được bật sáng nếu không phải ngoài cửa sổ tối đen như mực thì y còn tưởng rằng giờ đang là ban ngày.
Maine lấy một ít thịt từ tủ lạnh ra đưa cho y, tùy tiện cầm một cái ly uống một ngụm nước sau đó dẫn y tới phòng bếp, nghiêng người dựa vào khung xem y tính làm gì.
“Phòng bếp bây giờ trông thế nào thì lát nữa cậu ăn xong phải dọn dẹp lại y như vậy.” Maine nói.
Tạ Sâm em quan sát phòng bếp một lần sau đó gật đầu, y chỉ vào bệ bếp rồi quay đầu nhìn hắn hỏi: “Bật bếp thế nào đây?”
Maine kinh ngạc nhìn y một cái sau đó liền bật bếp lên: “Nhà cậu dùng loại nào vậy? Theo tôi được biết đây là loại thường dùng nhất.”
Tạ Sâm làm gì biết ở nhà dùng loại nào đành cười gượng vài tiếng cho qua rồi cầm dao lên bắt đầu thái thịt.
Y vừa làm vừa liếc nhìn Maine, trên đầu hắn cứ lởn vởn số 10 khiến hai mắt y hơi sáng lên. Điều này đồng nghĩa với việc năng lượng cảm kích cao nhất mà hắn có thể cho y là 10.
Đây cũng là lý do vì sao lúc chiều y lại muốn gọi hắn.
Y nhanh chóng ngừng nghĩ lung tung, vừa thái thịt vừa trò chuyện phiếm với Maine: “Bình thường anh thích làm gì?’
Maine cười nhẹ một tiếng: “Trước đó thì ôm tôi bây giờ lại hỏi thăm về thói quen của tôi, cậu tính theo đuổi tôi sao?”
Con dao bị chệch hướng cắt trúng vào ngón tay y, cũng may mà Tạ Sâm phản ứng nhanh nên miệng vết thương không sâu lắm.
Y dùng vẻ mặt vô cảm đi tới vòi nước rửa vết thương, nghiêng đầu cho Maine một ánh mắt rất thái độ: “Anh đẹp trai, anh nghĩ nhiều rồi.”