9.

Ta muốn trở về nhà tắm rửa rồi ngủ, kiếm lại lôi kéo ta, giọng nói khó nén xuống sự ấm ức “Nàng quên đưa ta đi chơi rồi!”

Cái này vi phạm với ước nguyện ban đầu của cá mặn, ta mềm lòng, đỡ lấy kiếm, “Chiều ngươi một lần vậy!”

Thủ Linh kiếm tới chợ, ngựa quen đường cũ mà đi đến cửa hàng kẹo, nước đường lê, bán hoa quế, kẹo long tu…

Nó cho ta ăn từng thứ một, vẻ rất chờ mong, “Hương vị thế nào?”

Ta dựng ngón tay cái, “Ăn rất ngon! Muốn thử không?”

Giọng nó thấp xuống, “Kiếm không có vị giác, chỉ có thể nghe cảm giác của ngươi để hình dung ra thôi. Vì thế, ngươi có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút được không?”

Ta lập tức cảm thấy trái tim tan chảy.

Nếm từng viên kẹo tinh tế, viết một lời bình hơn một ngàn chữ.

Tâm trạng của Thủ Linh kiếm rất tốt, cái đuôi kiếm dường như muốn vểnh ngược, nó nói, “Giờ chúng ta đi xem kịch, đây là một người bạn của ta viết, tặng cho nàng!”

Không ngờ thần kiếm còn có bạn bè.

Ta cảm thấy lạ, nhân dịp thần kiếm đi mua vé, vội vàng chạy đến cửa hàng nó vừa mua kẹo. “Ông chủ, mấy thứ vừa nãy thanh kiếm kia mua, cho ta thêm một phần.”

Ông chủ đầu trọc cười nói, “Ai da, chúc mừng chúc mừng, tân hôn vui vẻ! Phu quân của ngươi nói là ngươi vẫn muốn thử kẹo này! Cửa hàng này của chúng ta có lịch sử lâu đời, nghe nói có một vị kiếm tên có ân, muốn mang thê tử tới thử xem hương vị thế nào. Thê tử của hắn, không phải là người mà là…”

Một đứa cháu ra đó bịt kín miệng của gia gia.

“Cô nương, ông nội ta hồ đồ rồi, luôn nói lung tung, kẹo này cho cô!”

Khi ta chạy về tìm kiếm Thủ Linh, trên người nó cũng treo mấy túi ăn vặt, ngữ khí vui vẻ, “Vợ tới rồi à.”

Hí khúc ê ê a a, tôi không có văn hoá nên xem không hiểu.

Chỉ biết đó là một câu chuyện tình yêu vượt qua giống loài giữa người và kiếm. 

Nhưng kiếm say sưa xem, nhìn nam nữ trên đài bạch đầu giai lão.

Nam chủ nói, “Ta muốn mỗi ngày cùng nàng tắm nắng, ăn kẹo, xem kịch, chỉ cần là nàng, cái gì cũng được, chỉ cần nàng muốn, cái gì cũng cho nàng”

Ta vừa định nói với kiếm là ít xem mấy chuyện tình như thế này đi, toàn là não yêu đương. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, Thủ Linh đầy mặt kiếm đều ướt.

Nó khóc.

Ta ôm kiếm vào ngực, “Kiếm ngoan, ta ôm một cái thương thương, lau nước mắt đi, đây chỉ là kịch thôi, đều là giả.”

Kiếm khóc nức nở, làm ướt ống tay áo của ta, “Là thật đó!”

Ta chỉ có thể tiếp tục dỗ dành, “Chúng ta về nhà thôi!”

Lần sau không mang nó đi xem kịch nữa! Không hay, đòi tiền lại!

Làm kiếm nhà ta khóc.

10.

Kiếm Thủ Linh khóc sưng lên, trốn trong chăn không muốn ra ngoài, “Ngủ thêm một lát đi vợ.”

Ta vừa định chui vào, cùng nó tiếp tục ngủ nướng, Thẩm Thốn Ngọc vẻ mặt nghiêm túc tới cửa hỏi: “Sư muội, làm sao để nướng thịt và làm nước đường?”

Ánh mắt hắn mơ hồ, nhìn kiếm trên tay.

Thanh kiếm đã gần lành lặn rồi, khí sắc hồng hào,.

Ta biết, đây là ăn uống đầy đủ.

Thế là ta tự tay dạy Thẩm Thốn Ngọc cách dỗ dành tiểu thiết kiếm. 

Thấy ta đã dạy đến kỹ thuật mát xa và lau kiếm, thần kiếm ở phía sau mới lạnh lẽo nói: “Nàng đối với đồ vật kia thật tốt, ta không ngại tí nào. Là bởi vì thanh sắt vụn này đẹp ư? Hay trong mắt của nàng chỉ có kiếm khác thôi? Ta mới là bản mệnh kiếm của nàng, nàng biết ta thích cái gì không? Vì sao nàng không nói gì? Xem ra đúng là không biết rồi! Có phải là không yêu ta đúng không?”

Giọng nói của nó rất quật cường, thân kiếm lại bắt đầu ướt át, rơi xuống từng viên đậu nhỏ.

Kể từ khi xem xong vở kịch kia, kiếm bắt đầu trở nên kỳ lạ, cả ngày nghi thần nghi quỷ.

Chỉ cần ta thức dậy lúc nửa đêm, nó cũng ở trong chăn mà thương tâm, chất vấn: “Có phải nàng muốn vứt bỏ ta không?”

“Ta chỉ là đi WC thôi, hay là ngươi đi thay ta?”

Hiện giờ, nhìn thấy nó thôi cũng muốn nổi trận lôi đình. Ta hiểu rõ trong lòng, giơ tay ra chọc chọc vào chuôi kiếm, “Không hổ là thần kiếm, dẫn đề rất có tiêu chuẩn!”

“Ngoan! Nhìn ngươi mạnh mẽ như thế, nhưng trong lòng thật là mềm mại tinh tế! Tất cả mọi người đều hâm mộ ta có một thanh kiếm ngoan ngoãn đáng yêu tri kỷ như ngươi, đây là phúc khí mấy đời của ta đó!”

Kiếm Thủ Linh ở bên cạnh lặng yên, tân kiếm hơi nóng lên, “Thật không?”

Giọng nói của nó bình tĩnh lại rụt rè, “Chỉ là do lịch sử lâu đời thôi, nàng cũng có thể! Để ta tiếp tục tu dưỡng tâm tĩnh, đợi lát nữa gọt trái cây cho các ngươi!”

“Quý khách, mời ngồi!”

Kiếm đi rồi, Thẩm Thốn Ngọc nửa ngày mới nói ra được một câu.

“Đồ vật bất hảo này, ngươi dạy giỏi thật đấy!”

Ta không rõ, không hiểu vì sao miệng của hắn lại ngọt như vậy.

Thẩm Thốn Ngọc đỏ vành tai, che kín tiểu thiết kiếm, không muốn để nó nghe thấy, mới nhỏ giọng nói với ta: “Có thể dạy ta một chút không? Khụ khụ, đều là vì tu luyện thôi, ta không có tâm tư gì với thanh kiếm này cả. Đôi khi nàng tát ta, hơi đâu một chút, phải làm sao bây giờ?”

Bọn họ vừa mới tiến vào ta đã nhìn thấy

Tiểu thiết kiếm này, vỏ kiếm đã bị Thẩm Thốn Ngọc cọ sạch sẽ, một tầng rỉ sét ở bên trong cũng được đánh bóng rồi.

Kiếm Bảo Bảo đã thoát thai hoán cốt một cách thần kỳ. 

Ta hào phóng cười, cho hắn bí quyết, “Rất đơn giản, khen ngợi rồi ôm ấp sau đó nâng lên cao.”

Thẩm Thốn Ngọc: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play