1.

Trong nghi thức nhận kiếm, ta lỡ mạnh tay quá, máu bay đến thân kiếm của người khác.

Ánh sáng trắng loá mắt che trời phát ra từ đại kiếm, đó là thành công cùng thần kiếm nhận chủ.

Người kia quay đầu, xông tới, khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn: “Đáng chết, đây là kiếm bản mệnh của ta!”

Ta nhìn kỹ, hắn là Thẩm Thốn Ngọc, là nam chủ của cuốn sách tu tiên này.

Kiếm là Thần kiếm thượng cổ, tên là Thủ Linh

Cái này khác nào không cẩn thận viết tên của mình lên bài thi của học sinh giỏi đâu?

Tôi vội vàng quỳ xuống trả lại kiếm.

“Đại ca, trả lại cho huynh!”

Nhưng thanh kiếm đáng chết lại chui vào ngực ta, phát ra âm thanh trầm trầm.

“Vợ của ta, mềm quá ấm quá thơm quá!”

???

Không hổ là thần kiếm, còn có cả kiếm linh biết nói.

Thẩm Thốn Ngọc sắc mặt trắng bệch, không thể nào chấp nhận được hiện thực này, đầu ngón tay của hắn đột nhiên chảy máu, rơi vào thanh kiếm nát ở trên mặt đất, kiếm run run, miễn cưỡng sáng lên.

Thanh kiếm nát thành công nhận chủ, hắn nhìn thấy, mặt lại càng trắng.

Ta run run, nhìn thấy toàn thân nam chủ đều là trang bị cấp cao nhất, lại bị trói buộc với thanh kiếm sắt trị giá chín đồng của ta.

Mà ta, toàn thân rách nát, lại bị trói buộc với thanh thần kiếm thượng cổ.

2.

Sư tôn đã nói, kiếm bản mệnh khi đã nhận chủ, chỉ khi nào một bên tử vong mới có thể giải trừ.

Thẩm Thốn Ngọc nâng tay lên, giả vờ muốn đâm chết ta, ta hèn nhát chạy trốn, muốn quỳ xuống xin tha.

Thần kiếm lập tức đỡ lấy đầu gối của ta, sau đó hung tợn tát cho nam chủ một cái.

“Lớn mật, dám thất lễ với vợ ta! Vương Thái Cốc, tính tình của đệ tử ngươi sao tệ thế này? Để ta chém đứt tay hắn nhé?”

Sư tôn run rẩy quỳ xuống, “Xin ngài bớt giận, để ta cẩn thận giáo huấn nghịch đồ!”

Ta chấn kinh, thanh kiếm này có địa vị gì, còn có thể khiến sư tôn phải cúi đầu?

Một con cá mặn như ta lại càng cảm thấy bất an.

Chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, thế mà lại có liên hệ với đoàn vai chính!

Thật không vui chút nào.

Sư tôn hỏi sau này ta định làm gì, có lý tưởng lớn gì không. “Là muốn cứu vớt sinh linh thiên hạ, hay là đột phá tu vi lên tới cửu tiêu? Ta biết rồi, nhất định là ngươi muốn khai tông lập phái, trở thành kiếm chủ mới phải không?”

Ánh mắt hắn sáng ngời, vẻ mặt từ ái.

Ta im lặng nuốt xuống câu “về quê làm ruộng, nuôi gà câu cá.” 

Thẩm Thốn Ngọc ở bên cạnh không nhịn được, hai con mắt của hắn đỏ đậm: “Đây vốn là ý tưởng của con.”

Ta lập tức nịnh hót, “Là của ngài, là của ngài, không có ai đoạt cả.”

Nhưng không có kiếm bản mệnh, khác nào ăn khoai tây chiên không có sốt cả chua, ăn mì gói không có gia vị, tu tiên không có nội đan.

Thẩm Thốn Ngọc ỉu xìu.

Hắn rút kiếm, để ngang trên cổ mình, lễ phép mời ta cùng nhau chém yêu trừ ma. Chỉ cần ta ở đúng thời gian, đúng địa điểm, gọi ra thần kiếm, cùng nhau phấn đấu!

Ta vỗ ngực, giơ lên bốn ngón tay thề thốt: “Yên tâm đi, ta đi học đều rất chăm chỉ, hãy tin ta!”

3.

Giả đấy, ta đều nhờ người điểm danh thay đó.

Vì thế, lúc tám giờ sáng, khi ta bị Thẩm Thốn Ngọc cách không truyền âm, ta đau khổ ôm đầu, quỳ xuống cầu xin kiếm đi điểm danh thay.

Nhưng mà, không ngờ thần kiếm lại ngủ nướng trong ổ chăn.

Một thanh trường kiếm màu xanh đen tự nhiên mà sóng vai ngủ cùng với ta, nó rúc đầu lên gối, thân thể còn phập phồng.

Không hề phòng bị mà lộ ra thân kiếm, bên trên có chữ “Linh”.

Dường như nó ngủ chưa hết giấc, thoải mái mà rúc trong chăn mê sảng, “Vợ, giường rất ấm, ngủ tiếp một chút đi!”

Nó ngủ nướng còn hơn cả ta, giọng nói khàn khàn, lại nũng nịu, cứ như là chúng ta quen thuộc lắm! Nhưng mà mới ngủ cùng một đêm thôi, đừng có tự mình quen thuộc thế!

Ta nhớ rõ, thần kiếm trong nguyên tác rất lạnh lùng cao ngạo, nam chủ rất vất vả mới có thể thuần phục.

Hiện giờ, tính cách của nó lại dính người, còn thích làm nũng nữa, rất là lạ.

Chưa kịp tự hỏi, Thẩm Thốn Ngọc lại truyền âm tới uy hiếp: “Nếu không tới, ta sẽ chết ở cửa nhà ngươi.”

Ta liều mạng đi rửa mặt, khóc lóc cầu xin bản thân mình bò tới chỗ hẹn.

Thẩm Thốn Ngọc thấy chỉ có một mình ta tới, hắn lạnh mặt hỏi kiếm đâu?

“Nó đang ngủ, ta ngại không muốn gọi.”

Ta thấy mặt hắn trở nên khiếp sợ, dường như không tưởng tượng nổi, hỗn loạn mờ mịt.

“Tuyệt đối không thể! Thần kiếm thượng cổ Thủ Linh khắc nghiệt vô tình, chăm chỉ tự có nguyên tắc, vì thế mới là thần kiếm được đứng đầu bảng…”

Ta thành khẩn nói: “Không tin thì ngươi tới chỗ ổ chăn mà nhìn xem.”

Thẩm Thốn Ngọc mắng ta không biết xấu hổ: “Vật như người, kiếm theo chủ, phế đi!”

Nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, Thẩm Thốn Ngọc mỉm cười đối với ta: “Kiếm bản mệnh cộng cảm với chủ nhân, ngươi bị thương nó cũng có thể lập tức cảm ứng thấy.”

“Khương Linh sư muội, ta có lỗi!”

Hắn duỗi tay lại đây, ta sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng Thẩm Thốn Ngọc chỉ dùng chuôi kiếm, chọc chọc gương mặt ta. Thật là lạnh quá!

Trong nháy mắt, cuồng phong tàn sát bừa bãi, trời đất tối sầm, khuôn mặt của Thẩm Thốn Ngọc trở nên nghiêm trọng, toàn thân đều phòng bị.

Nhưng kiếm phong sắc bén điên cuồng, nhằm thẳng về phía hắn, chỉ là gió thôi, đã đánh người bay ra xa hơn trăm mét.

Thẩm Thốn Ngọc phun máu ra, cuối cùng không đứng dậy được.

“Dám chạm vào vợ ta à?”

Trường kiếm màu xanh đen đứng trên vai ta, thân thể  rung lên ong ong, cơn giận lúc ngủ dậy đó, kiếm của ta tới rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play