11.
Mặt trời lên cao, ta cùng với kiếm đều tăng lên hơn một cân.
Chúng ta đang chơi cờ, ai thua sẽ phải quét rác và giặt quần áo.
Trời đang trong sanh, đột nhiên có sấm chớp mưa bão, có người thét chói tai, “Vị đại thần nào sắp độ kiếp? Mới nhìn có vẻ chính là Cửu Thiên Thần Lôi đó! Chẳng lẽ là vị đại sư huynh truyền kỳ kia, hắn chính là người được chọn tốt nhất! Hay là vị thế gia thiên tài kia?”
Ta cười mà không nói, thật ra là Thẩm Thốn Ngọc.
Trong cốt truyện cái này cũng là một sự việc gây kinh động.
Trong sự chấn động của mọi người, sấm sét đi đến chỗ ở của Thẩm Thốn Ngọc.
Chín đạo thiên lôi bổ xuống, Thẩm Thốn Ngọc trực tiếp bước lên làm chủ cốt truyện, một con cá mặn như ta sẽ phải ở trong núi làm sâu gạo.
Ta chia sẻ cùng với kiếm: “Thẩm Thốn Ngọc sắp tiến hoá rồi! Sét này đánh thật là đẹp mắt, giống như hoa vậy! Không hổ là Long Ngạo Thiên! Hắn sẽ thành thần.”
Nhưng kiếm lại rung rung.
Nó chém vỡ một quân cờ, giọng nói lạnh như băng, có mùi chua loét của dấm.
“Tin tưởng đối với hắn như vậy à? Lôi kiếp nho nhỏ này tính cái gì? Chỉ cần nàng muốn ta có thể cho nàng, Thần ư? Chẳng qua là mới nhập môn mà thôi”
Ta hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, cho đến khi tiếng sét đầu tiên đánh tới bên chân. Sau đó là một trăm tia sét! A a a!!!
Ta nhảy dựng lên, nhảy tới chỗ chân kiếm. Kiếm Thủ Linh không chút sứt mẻ, đỡ lấy bả vai của ta, giọng nói kiêu ngạo, “A, ta dẫn sét lại đây, chúng ta tới độ kiếp, khen ta đi!”
Ta ngã xuống mặt đất.
Cái gì? Bắt ta chống đỡ lôi kiếp ư?
12.
Mặt ta đầy nước mắt nước mũi, khuyên thần kiếm đừng có bị thần kinh, trả sấm sét về lại chỗ Thẩm Thốn Ngọc.
Nó khó chịu.
“Vợ, chúng ta thật sự rất mạnh, sẽ không bị thương đâu! Tin ta!”
Có cái cc ấy!
Một tia sét đánh xuống, chúng ta sẽ thành cá mặn khô.
Bản mệnh kiếm bên người quá kiêu ngạo ương ngạnh, rất nguy hiểm! Điều này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của cá muối trong việc giữ cái mạng chó của mình.
Vì thế, ta nhịn không được mà khuyên bảo kiếm:
“Bảo bốn ngoan! Ngươi đọc lại nguyên tắc của chúng ta đi!”
Kiếm Thủ Linh đọc thuộc làu làu: “Gặp được nguy hiểm, lập tức chạy trốn, sinh mệnh đứng thứ nhất, tình yêu đứng thứ hai?”
Hắn do dự, “Ta cảm thấy tình yêu đứng thứ nhất.”
Đáng chết, kiếm này não yêu đương!
Ta nghiêm túc nhấn mạnh, “Hãy nghe lời ta, cần phải rời ra Thẩm Thốn Ngọc, hắn là Long Ngạo Thiên, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng còn phải gặp thần ma đại chiến, huỷ thiên diệt địa, nhưng hắn sẽ thắng. Chiến hoả sẽ lan đến nơi đây, chỉ cần chúng ta cẩn thận trốn tránh, nhất định có thể sống sót.”
“Ta từng nhìn thấy thiên cơ, ngươi hãy tin ta!”
Nó nửa ngày không nói lời nào, giống như ngây cả người, “Ngươi là nói, sắp có đại chiến ư? Chúng ta phải trốn tránh, nếu không sẽ có nguy hiểm?”
…
Ta cũng nhớ lại, nó vốn dĩ là kiếm của nam chủ, khí phách hăng hái, có vô số hào quang trong cốt truyện, không giống ta, chỉ là một con sâu gạo.
Ta nhớ cuộc sống cá mặn trước kia của ta, có cha mẹ, có bạn bè thường nói, “Tự mình làm phế vật thì thôi đi, đừng có lôi kéo người khác! Nằm yên, ngươi tồn tại có lợi ích gì chứ? Đã tuổi này rồi, cả ngày muốn ngủ muốn ăn muốn chơi, giống rác rưởi.”
Ngữ khí của ta mềm nhũn, nhịn nước mắt muốn rơi xuống, cầm lấy kiếm Thủ Linh hứa hẹn: “Không sao đâu, nếu ngươi muốn đi cùng với Thẩm Thốn Ngọc, ta cũng không ngăn ngươi, ta chỉ mong ngươi vui vẻ, đừng lãng phí thời gian bên cạnh ta.”
Kiếm Thủ Linh dừng lại ở giữa không trung, sau một lúc lâu, trên thân kiếm có những giọt nước lấp lánh, âm thanh khàn khàn: “Nàng muốn vứt bỏ ta ư? Cái chết cũng không tách được chúng ta ra, lần này đừng hòng nghĩ đến việc rời bỏ ta.”
Không phải chứ! Sao ngươi lại cáo trạng trước thế này?
Kiếm hiểu lầm, kiếm giận dỗi, nó chui vào ổ chăn, rầu rĩ, không nói lời nào.
Buổi tối, ta đi mua kẹo về dỗ dành kiếm, nhưng lật nát ổ chăn chỉ còn tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo của nó, còn có một bàn đồ ăn vẫn còn nóng.
“Vợ, ta đi giải sầu, đừng nhớ mong!”
Ta lập tức toàn thân run rẩy.
Đi giải sầu, nghĩa là rời nhà trốn đi, đừng nhớ mong, nghĩa là bảo ta đừng nhớ nó.
Nói chung là, ý nghĩa là chia tay ư?
Ta thất tình!