6.
Kể từ khi Thẩm Thốn Ngọc thành công phòng thủ, người hẹn trước hắn tới khiêu khích hắn xếp hàng tới tận năm sau.
Mỗi ngày, nam chủ vừa mở mắt chính là đánh nhau, nhắm mắt là chữa thương, cũng không rảnh để quấy rầy ta và kiếm.
Thủ Linh đi theo ta, trải nghiệm cuộc sống của cá mặn, đoạt cơm ở nhà ăn, chúng ta chính là số một. Thời gian ngủ, chúng ta là số một, tu luyện đánh nhau, chúng ta đến muộn nghỉ làm, khi bị thầy mắng “Nằm yên lãng phí sinh mệnh”, tôi lại nói chuyện phiếm với kiếm khi bị phạt đứng.
“Thần kiếm, ngươi không chê ta sao? Ta chỉ là một con cá mặn. Theo ta, cả đời này của ngươi đều không ngóc đầu lên được. Mỗi ngày chỉ có thể ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ…” Ta nói, cười thành tiếng.
Cuộc sống này quả thực quá là sung sướng.
Thủ Linh nói rất nghiêm túc, “Như vậy cũng tốt, ngươi là người ta nhận định, sao có thể là cá… Uhm, thật ra ngươi muốn làm cá cũng được, ta biết vài thứ, có thể giúp ngươi thay đổi giống loài, chỉ cần ngươi thích là được.”
Nó nói một hơi rất dài.
Hốc mắt của ta ướt át.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên được đồng cảm về thân phận của mình, hơn nữa lại là ở một thế giới khác, lại là một thanh kiếm.
Rốt cuộc, ta vẫn hạ quyết tâm, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, “Nếu ngươi không ngại, để ta nhận ngươi làm cha được không?”
Kiếm lập tức cự tuyệt, nó đỏ mặt, âm thanh run rẩy: “Ta chỉ muốn làm phu quân của nàng.”
Ồ, chuyện này có chút mạo muội!
7.
Lại ngủ đến giữa trưa, ta cùng với kiếm trong ổ chăn ăn ý cười, cá mặn trong ổ chăn rất ăn ý, đúng là họ nhà cá!
Nhưng đồ ăn vặt trong nhà sắp hết rồi, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi dạo phố. Kiếm nói là chuẩn bị cho ta một bất ngờ, lại có khách không mời mà đến.
Thẩm Thốn Ngọc canh cửa, mặt đen hơn cả đáy nồi, dường như đã đợi từ lâu, “Làm người tu hành, các ngươi ngủ lúc 10 giờ tối, dậy lúc 12 giờ trưa à?”
Ta không nói chuyện, thần kiếm lại nói: “Liên quan chó gì tới ngươi!”
Không tốt rồi, nó đã học hư rồi!
Thẩm Thốn Ngọc cũng không giận, nhìn về phía ta: “Khương sư muội, tổ đội cùng với ta không? Ta muốn đi bắt một con ma vật đỉnh cấp.”
Vừa định nhẹ nhàng từ chối, hắn đã cười nói: “Ta muốn rèn cho thanh kiếm nát kia một Linh khí hộ thân, nó vô dụng quá, à không, là cần phải bảo hộ.”
Ôi, ta bị mềm lòng.
Rốt cuộc, thanh kiếm sắt nhỏ là bạn bè cá mặt của ta ngày xưa mà!
Biết ta đồng ý, thần kiếm bên hông lại bất mãn mà vặn vẹo, “Đã nói là chúng ta đi chơi, đi ăn kẹo hồ lô, đi xem kịch, ngươi còn nói là phải làm tua kiếm cho ta,”
Ta chỉ đành phải dỗ dành, ôm một cái, “Kiếm ngoan, chúng ta đi đánh tiểu quái thú một chút, trở về rồi chơi, được không? Ngươi lợi hại nhất!”
Thần kiếm: “Ừ, nghe ngươi hết!”
Thẩm Thốn Ngọc vẻ mặt ghê tởm.
Bị ta nhìn lại, hắn lại cười nhẹ, “Ha ha, chúc các ngươi bạch đầu giai lão.”
Biết cái gì chứ? Đây chính là tâm lý học dành cho nhi đồng đó! Chuyên dùng để trị kiếm Bảo Bảo ngoan ngoãn, đảm bảo có tác dụng. .
8.
Bắt đầu mạo hiểm, Thẩm Thốn Ngọc cường điệu, trong rừng rậm ma vật này rất nguy hiểm!
Nhưng kể từ khi ta đặt chân tiến vào, tất cả đều là hoa thơm chim hót, rất hài hoa. Chim nhỏ kêu ríu rít, gật đầu mỉm cười chào hỏi với ta, còn có hồ ly lông xù, cúi đầu cho ta xoa xoa. Thế giới này thật là ôn nhu!
Chỉ có Thẩm Thốn Ngọc là lảm nhảm.
Hắn chỉ vào chim nói, “Tà vật cấp chính Dịch Cốt Điểu, rút xương rút gân,”
Chỉ vào hồ ly nói, “Tà yêu hồ ly mười đuôi, có thể nuốt linh hồn của con người.”
Vừa mới hái xuống một bông hoa nhỏ còn chưa kịp cài lên, lại bị Thẩm Thốn Ngọc một kiếm đánh nát. Hắn khiếp sợ nói, “Đây là hoa ăn thịt người có thể cắn nuốt trời đất! Không tới một giây là có thể nuốt sống mười ngươi như muội đấy! Không phải đâu, ngày hôm qua ở đây vẫn là một biển máu…”
Ta không biết hắn đang nói gì.
Kiếm trong ngực, cười lạnh một tiếng, nhìn xem, đây mới là nam nhân thực thụ!
Đột nhiên xảy ra dị biến, có một quái vật cao bằng mấy tầng lầu nhảy ra. Đây chính là ma vật phòng ngự mà Thẩm Thốn Ngọc muốn bắt.
Ta nhảy sang bên cạnh, ném kiếm văng ra, “Kiếm, ngươi bảo vệ Thẩm Thốn Ngọc đi! Ta trốn đây!”
Thanh kiếm trầm mặc, một lần nữa nhảy lại vào trong lòng ngực của ta, tìm một góc độ thoải mái nằm xuống, “Không, mệt lắm!”
Thẩm Thốn Ngọc cũng là người có cốt khí, không chịu cúi đầu cầu xin người khác. Hắn nhanh chóng vái tiểu thiết kiếm chín cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân đánh quái, liền mạch lưu loát.
Nhưng cả kiếm lẫn người đều bị ma vật đánh bay.
Tiểu thiết kiếm bị văng ra thật xa, Thẩm Thốn Ngọc muốn gọi nó trở về, “Kiếm tới đây!”
Nhưng kiếm lại nằm im!
Nếu không đủ điểm thân mật, cần phải kêu tên mới có thể ngự kiếm, Thẩm Thốn Ngọc trợn mắt nhìn ta, hỏi, “Phế vật này lại làm trò gì thế? Rốt cuộc tên nó là gì?”
Thật sự, không ngờ còn chưa biết tên kiếm, ta lớn tiếng trả lời, “Tên nó là Bảo Bảo đó!”
Thẩm Thốn Ngọc lại vụn vỡ.
Thấy ma vật nâng chân lên, chuẩn bị dẫm về phía Thẩm Thốn Ngọc, hắn mới đau khổ mà nhắm mắt há mồm, tái nhợt gọi, “Bảo Bảo, tới đây.”
Keng!
Tiếng kiếm phá không mà tới, Bảo Bảo giận rồi!
Đúng lúc đó, một thanh kiếm rỉ sét loang lổ đâm thẳng lên trời, thẳng tắp chui vào trái tim của con thú khổng lồ, rỉ sắt bay khắp nơi, ta ôm chặt lấy thần kiếm.
“Đừng thở đừng thở, hít vào là chết đấy!”
Tuyệt chiêu của tiểu thiết kiếm là - hút thuốc lá sẽ bị ung thư phổi.
Chỉ là khôi giáp quá cứng, kiếm cũng rơi rớt ở một góc.
Cùng lúc quái thú ngã xuống, kiếm cũng rơi vào trong ngực của Thẩm Thốn Ngọc, ở giữa cơ bụng.
Tiếng bàn tính đã bị ta nghe thấy rồi!
Thẩm Thốn Ngọc thất thần bắt được tiểu thiết kiếm, ngẩn ngơ mở miệng, “Mạnh như vậy, thế mà ngươi lại cam tâm giả vờ làm phế vật lâu như thế? Ngoan ngoãn cùng ta trảm yêu trừ ma không được à? Chúng ta dùng máu tiến tới Hiên Viên!”
Tiểu thiết kiếm không nói chuyện, hơi thở mong manh.
Ta vội vàng chạy tới, nói cho Thẩm Thốn Ngọc nghe phương pháp chữa khỏi cho tiểu thiết kiếm.
“Cho nó xem giai đẹp và cơ bụng, đảm bảo khoẻ lại.”
Mặt hắn hết đen lại đỏ: “Chúng ta là nhân sĩ chính đạo, sao có thể xấu xa như thế?”
Sau đó, Thẩm Thốn Ngọc phất tay áo chạy mất.