Trác Vấn Chiêu trở về phòng liền lên giường nằm , hắn nằm im lặng lắng nghe một lúc thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa mới động niệm đi vào không gian . Vào đến không gian thì cảnh tượng hiện tại của không gian làm hắn kinh ngạc mở to mắt , lúc trước không gian chia làm hai phần một phần là dòng sông linh tuyền rộng lớn , nhưng không nhìn được bờ bên kia sông linh tuyền vì đã bị một lớp sương mù che phủ , bên còn lại là một vùng đất rộng lớn trên đó có một căn nhà trúc hai tầng bao xung quanh nhà là những vườn thảo dược . Hiện tại thì sương mù che phủ bờ bên kia của sông linh tuyền đã tan biến , mà vùng đất mới xuất hiện ở bờ bên kia chính là thứ khiến cho Trác Vấn Chiêu kinh ngạc .

Vì trên mảnh đất đó xuất hiện một toà nhà lớn ba tầng chính là siêu thị bách hoá đầu tiên của hắn , bên cạnh siêu thị chính là kho hàng tổng . Đối diện siêu thị cùng kho hàng chính là căn biệt thự của hắn ở thế giới kia , bên cạnh biệt thự lại là nhà máy sản xuất rượu , sau một lúc kinh ngạc Trác Vấn Chiêu mới lấy lại tinh thần liền muốn đi qua bên kia , xem thử những gì hắn nhìn thấy có phải là thật không hay chỉ là ảo giác của hắn . Hắn đang nhìn xung quanh tìm xem có thứ gì có thể làm cầu để qua bờ bên kia sông hay không , thì lại phát hiện không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây cầu nối liền hai bờ sông linh tuyền .

Trác Vấn Chiêu một lần nữa bị sự biến đổi của không gian làm cho kinh ngạc , hắn gấp không chờ nổi chạy nhanh lên cầu đá nhưng chạy được mấy bước thì hắn ngừng lại , hắn nhấc chân đạp đạp mấy cái lên bề mặt cầu đá như muốn xác nhận cầu đá này chắc chắn là thật chứ không phải ảo giác . Sau khi đạp mấy cái hắn liền vội vàng chạy qua cầu đá , khi đến trước siêu thị hắn đứng im nhìn nó một lúc lâu rồi mới bước vào .

Khi nhìn thấy từng dãy kệ chất đầy hàng hoá Trác Vấn Chiêu cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh , hắn từng bước chậm rãi đi qua từng khu vực , từ khu đồ dùng sinh hoạt , đồ ăn vặt , đồ khô , gia vị , đến khu bán đồ tươi sống như thịt heo , thịt bò , thịt gà và các loại hải sản và khu vực bán các loại trái cây .  Đi qua từng nơi hắn đều đưa tay nhẹ nhàng sờ lên các loại hàng hoá , như thể đang xác nhận cũng như đang hồi tưởng lại cuộc sống trước đây .

Kiểm tra siêu thị xong Trác Vấn Chiêu liền đi đến kho hàng tổng , có lẽ do quá vui mừng hoặc là do hoàn cảnh quá quen thuộc , nên hắn không phát hiện ra tất cả đèn trong siêu thị đều đang bật sáng , máy lạnh và tủ lạnh chứa hàng hoá tươi sống vẫn đang hoạt động bình thường , mà điều đặc biệt là các loại trái cây trên kệ hàng điều rất tươi ngon cứ như vừa được hái từ trên cây xuống .

Sau khi vào kho hàng kiểm tra thấy chất đầy hàng hoá , gạo cùng các loại ngũ cốc , Trác Vấn Chiêu liền cảm thấy yên tâm . Sau đó hắn lại nhanh chóng đi qua kho hàng của nhà máy rượu , nhìn cả một kho chất đầy những thùng rượu hắn như nhìn thấy từng rương bạc trắng xuất hiện trước mắt hắn .

Trác Vấn Chiêu luôn tự tin vào chất lượng rượu của công ty hắn , ở thế giới hiện đại rượu của hắn cũng nằm trong top những thương hiệu có danh tiếng . Trác Vấn Chiêu vừa mở một thùng rượu vừa suy nghĩ biện pháp để phát triển sinh ý rượu tốt nhất , đột nhiên hắn nhớ đến một tình tiết trong tiểu thuyết là ở nơi này chỉ có rượu gạo ủ thôi , vì người dân ở đây vẫn chưa biết phương pháp chưng cất chiết xuất rượu . Nghĩ đến đều này Trác Vấn Chiêu lại lục tìm ký ức của nguyên thân xem thông tin này có phải là thật không .

Từ ký ức của nguyên thân hắn xác nhận được thông tin này là thật , Trác Vấn Chiêu liền nghĩ đến Nguỵ Kiệt bạn thân cũng là trợ thủ đắc lực của công chính Lục Tư Hàn .  Hắn nhớ theo tuyến truyện gốc thì hiện tại Nguỵ Kiệt dù chỉ mới hai mươi bảy tuổi , nhưng đã đi kinh thương được hơn tám năm tạo dựng được rất nhiều mối quan hệ . Hắn ta có trong tay một thương đội mạnh có thể đi khắp trời nam đất bắc , ở các phủ thành cùng huyện thành sầm uất đều có tửu lâu cùng cửa hàng của hắn ta , hắn ta cũng có nhiều nhân mạch trong giới quyền quý ở kinh thành . Nếu hắn muốn rượu của hắn trở thành loại rượu quý chỉ bán cho tầng lớp quý tộc , thì phải hợp tác với Nguỵ Kiệt vị hoàng thương tương lai này .

Trác Vấn Chiêu không phải nghĩ rằng dân chúng bình thường thì không thể uống rượu của hắn , mà là hiện tại hắn đang cần tiền vốn làm sinh ý cũng như tạo dựng danh tiếng cho thương hiệu rượu của hắn , đợi sau này sinh ý rượu ổn định rồi hắn sẽ từ từ nhưỡng ra các loại rượu phù hợp với tầng lớp dân chúng bình thường

Sau khi đi kiểm tra hết các sản nghiệp Trác Vấn Chiêu đi đến trước cửa biệt thự , nhưng hắn chỉ đứng ngắm nhìn nó chứ không bước vào . Hắn tạm thời vẫn chưa đối diện được việc mình đã rời xa cha mẹ cùng người thân , rời xa cuộc sống trước đây nên không dám đi vào biệt thự . Hắn sợ nhìn thấy hình ảnh của họ ,những vật dụng quen thuộc họ lưu lại nhà hắn , hắn sợ sẽ nhịn không được mà khóc mất . May mắn cho hắn là ca tẩu của thân thể này lại giống hệt anh trai và chị dâu của hắn ở hiện đại , đó cũng coi như là một niềm an ủi cho hắn .

Lúc biết bản thân đã xuyên sách đến thế giới này Trác Vấn Chiêu đã nghĩ , cả đời này hắn sẽ không thể nhìn thấy lại những sản nghiệp mà hắn đã từng chút từng chút gây dựng này nữa . Hắn còn rất tiếc nuối vì đã chăm chỉ làm việc nhiều năm , nhưng chưa kịp hưởng thụ thành quả thì đã phải rời đi , chỉ là hắn không ngờ không gian có thể cho hắn bất ngờ như vậy . Tuy không gian chỉ đem theo được những sản nghiệp đầu tiên hắn xây dựng được lúc mới bắt đầu sự nghiệp thôi nhưng hắn đã rất vui mừng rồi , vì hiện tại hắn thật sự đang cần những sản nghiệp này .

Đứng ngắm nhìn những sản nghiệp của mình thêm một lát Trác Vấn Chiêu , liền quay người đi qua cầu đá trở về bờ bên kia sông linh tuyền . Sau đó hắn lại đi kiểm tra tất cả vườn thuốc , vườn rau , vườn cây ăn trái , đồng ruộng xem xem chúng có tươi tốt không , có bị ảnh hưởng gì từ việc hắn xuyên qua hay không , thấy chúng vẫn tươi tốt Trác Vấn Chiêu liền thấy an tâm .

Kiểm tra mọi thứ xong Trác Vấn Chiêu liền đi vào nhà trúc , hắn đến phòng thuốc lấy một lọ linh dược trị thương bôi lên vết thương trên vai . Hắn muốn vết thương trên vai nhanh chóng lành lại , dù đối với hắn vết thương trên vai này cũng không ảnh hưởng nhiều , nhưng cử động mạnh cũng sẽ rất đau mà hắn cũng không muốn bị vết thương ảnh hưởng đến những việc hắn đang dự định làm .

Khi đang bôi thuốc thì Trác Vấn Chiêu vô tình nhìn thấy miếng ngọc bội mà lão ẩn sĩ đã đưa cho hắn lúc ông rời đi , miếng ngọc này hắn luôn đeo trên cổ không ngờ rằng sau khi hắn xuyên qua thì nó cũng theo hắn đến đây . Hắn đi đến cầm lấy ngọc bội lên nhìn , qua một lát hắn lại nhớ đến câu nói của lão ẩn sĩ lúc đưa ngọc bội này cho hắn .

" Lữ khách rồi cũng có ngày sẽ trở về , nhân duyên của ngươi không ở nơi này . Sau này gặp được nhân duyên của mình , ngươi hãy đưa ngọc bội này cho cho người đó "

Trác Vấn Chiêu vẫn luôn thắc mắc câu nói này có ý nghĩa gì , lúc đó hắn cũng đã hỏi lão ẩn sĩ nhưng ông ấy không trả lời hắn , nhưng bây giờ bản thân gặp phải chuyện xuyên sách hắn đã mơ hồ hiểu được ý tứ câu nói này của ông ấy .

Suy tư một lát Trác Vấn Chiêu đột nhiên bật cười nhớ lại chuyện lúc nhỏ , hắn không ngờ chỉ vì cái tính tò mò lại cố chấp mà hắn có duyên nhận được một cái không gian thần kỳ , lại có duyên thụ nghiệp với lão ẩn sĩ .

Trác Vấn Chiêu lúc nhỏ là một cậu nhóc có tính tò mò rất cao , nên trong một lần hắn theo bà nội trở về thăm quê hương của bà . Hắn nghe được một câu chuyện người già trong làng kể lại , là ngọn núi phía sau làng đang trấn yểm một con hung thú , trẻ nhỏ không được đi vào núi nhất là các bé trai , nếu không sẽ bị hung thú ăn thịt . Nghe xong câu chuyện Trác Vấn Chiêu rất tò mò không biết hung thú có hình dạng gì , mà tính tình hắn lại rất bướng bỉnh việc gì càng không cho hắn làm hắn càng cố chấp muốn làm . Tối hôm đó Trác Vấn Chiêu đã canh lúc bà nội cùng mấy người nhà ông cậu họ ngủ hết đã lẻn trốn ra ngoài , trốn ra ngoài được rồi hắn liền chạy thẳng một mạch trên con đường dẫn vào núi . Ban đầu sau khi vượt qua chân núi hắn liền bị một vùng mây mù che phủ nhìn không rõ đường phía trước , hắn đành phải chọn đại một hướng mà đi , đi lanh quanh một lát hắn bỗng thấy phía trước nơi hắn đang đứng không xa có ánh sáng phát ra . Hắn mừng rỡ chạy về phía phát ra ánh sáng , hắn cứ chạy mãi càng chạy thì ánh sáng lại càng xa , đến khi hắn chạy mệt đến sắp ngất thì đột nhiên ánh sáng biến mất mây mù xung quanh hắn cũng tan biến . Lúc này Trác Vấn Chiêu mới phát hiện bản thân đang đứng trước cửa một hang động , ánh sáng là phát ra từ bên trong hang động này , hắn tò mò liền men theo ánh sáng mà đi vào trong động .

Nhìn bề ngoài thì đây là một hang động bình thường , nhưng khi đi vào rồi Trác Vấn Chiêu mới phát hiện ra , đây là một hang động rất lớn rất sâu , hắn đi rất lâu rất lâu vẫn chưa thấy được điểm cuối của hang động . Đến lúc này Trác Vấn Chiêu mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi , hắn nhớ đến lời kể của người già trong làng , rồi lại nghĩ có khi nào bản thân đã đi nhầm vào bụng của hung thú hay không . Nghĩ như vậy khiến hắn càng sợ hãi hơn , hắn quay đầu bỏ chạy muốn chạy ra khỏi miệng hung thú , nhưng chạy một hồi hắn lại phát hiện bản thân lại chạy trở về chỗ cũ . Trong lúc hoảng loạn hắn cứ cắm đầu chạy không có phương hướng , đến khi chân không còn sức hắn loạn choạng vấp ngã , lại vô tình ngã trúng một hòn đá khởi động cơ quan . Trác Vấn Chiêu sợ hãi nằm im trên đất hai mắt nhắm chặt , qua một lúc lâu khi không còn nghe thấy tiếng động nữa , hắn mới từ từ mở mắt ra nhìn xem là đang xảy ra chuyện gì . Hắn thấy được cách chỗ bản thân đang nằm xuất hiện một tế đàn lớn , ở giữ tế đàn có một bệ đá trên bệ đá có một bức tượng thanh long bằng ngọc thạch .

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Trác Vấn Chiêu lập tức quên hết mọi sợ hãi , bản tính tò mò lại nổi lên hắn đứng dậy rồi từ từ đi lên tế đàn tiến lại gần bệ đá . Trác Vấn Chiêu như bị thu hút thần trí , hắn đứng ngây ngẩn nhìn chăm chú vào bức tượng thanh long , qua một lúc hắn lại vô thức đưa tay sờ lên bức tượng . Lúc bị té ngã tay phải của Trác Vấn Chiêu đã bị thương chảy máu , nhưng hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra , nên khi sờ vào bức tượng đã vô tình để lại một vệt máu trên đầu thanh long . Khi máu thấm vào đầu bức tượng Trác Vấn Chiêu đột nhiên nghe thấy một tiếng rồng ngâm , hắn như choàng tỉnh khỏi giấc mơ thì lại thấy được bức tượng thanh long biến thành một con thanh long to lớn , trên người thanh long được bao phủ một lớp ánh sáng xanh . Khi nhìn thấy lớp ánh sáng xanh bao phủ bên ngoài thanh long , Trác Vấn Chiêu mới nhận ra đó chính là thứ ánh sáng hắn nhìn thấy được khi còn lạc trong núi . Không để cho Trác Vấn Chiêu nhìn rõ thanh long đột nhiên gầm lên một tiếng rồi lao về phía hắn , Trác Vấn Chiêu sợ hãi nhắm chặt mắt , chỉ một thoáng Trác Vấn Chiêu đã bị ánh sáng xanh bao phủ . Lúc này hang động cũng không còn hình dạng rộng lớn sâu không thấy điểm cuối nữa , mà nơi này chỉ là một hang động bình thường , ở giữa động có một tế đàn nhưng tượng thanh long trên bệ đá đã biến mất , mà Trác Vấn Chiêu thì đã ngất xỉu trên tế đàn , trên ngón cái tay phải của hắn lại xuất hiện ấn ký thanh long cuộn tròn quanh ngón tay .

" Nhận chủ rồi , chủ nhân ta cuối cùng cũng đợi được ngài trở về "

Từ bên ngoài cửa động có một lão giả râu tóc bạc phơ đi vào , vừa đi ông vừa nhìn Trác Vấn Chiêu rồi thầm nói .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play