9
Tôi không để ý đến tiếng la hét bên ngoài.
Tôi không quan tâm cánh cửa này có thể cản họ bao lâu, cũng không quan tâm việc họ đã báo cảnh sát hay chưa.
Bản thân tôi vốn dĩ không định chạy.
Tôi đến đây, chính là để bắt Vương Tĩnh trả giá!
Khuôn mặt chị ta đầy nỗi sợ hãi, không ngừng bò lùi về phía sau.
Nhưng nhà vệ sinh thì có thể rộng đến mức nào chứ? Chị ta co rúm lại trong góc tường, run rẩy.
Càng thấy tôi từng bước tiến lại gần, chị ta khóc lóc van xin: "Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Xin anh tha cho tôi!"
Tôi lạnh lùng nói:
"Cô không hề biết sai. Nước mắt và thái độ hiện giờ của cô chỉ là một lớp ngụy trang do sợ bị t r ừ n g p h ạ t. Cô khóc với tôi không phải vì hối hận về những gì mình đã làm, mà chỉ hy vọng tôi ngu ngốc mà tha cho cô."
Chị ta khóc lóc hét lên với tôi: "Tôi rõ ràng là đang giúp anh!"
Tôi sững người
Hỏi lại:
"Giúp tôi cái gì?"
Chị ta vội vàng nói:
"Anh vẫn chưa nhận ra sao? Vợ anh bị bệnh t h ầ n k i n h! Chỉ một chuyện nhỏ cũng đòi sống đòi chec! Nếu anh ở bên cô ta, cả đời anh sẽ bị hủy hoại! Hơn nữa, bệnh t â m t h ầ n có thể di truyền đấy, loại gene như cô ta rồi sẽ di truyền sang con cái anh, chẳng phải là hại cả đời anh sao?"
Tôi hít một hơi lạnh.
Tôi nói:
"Cô mới là kẻ có bệnh. Cô mãi mãi không bao giờ cảm thấy mình sai, lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác. Cô cố chấp tin vào cái luận điệu ‘nạn nhân có tội’, mà chưa bao giờ nghĩ đến chính bản thân mình đã gây ra tội ác gì."
Đúng lúc này, cánh cửa nhà vệ sinh vang lên một tiếng động lớn.
Tôi quay đầu lại, phát hiện cửa đã bị đ á tung.
Quả nhiên, cửa này không phải cửa chống trộm, căn bản không thể chịu được lâu.
Một người đàn ông vạm vỡ đứng ngay cửa, còn đứa bé thì trốn sau lưng hắn.
Vừa nhìn thấy người đàn ông kia, nỗi sợ hãi trên mặt Vương Tĩnh lập tức biến mất.
Chị ta ngạc nhiên, vui mừng hét lớn: "Chồng ơi, anh đến rồi!"
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Vừa nghe điện thoại của em, anh lập tức xin nghỉ chạy qua ngay."
Ồ, thì ra là chồng của Vương Tĩnh.
Có chồng ở đây, thái độ của chị ta thay đổi hoàn toàn so với ban nãy.
Chị ta cười điên cuồng, hét lên:
"Mày không phải rất hống hách sao? Chồng tao tập gym đấy! Mày hống hách nữa đi!"
Tôi im lặng.
Thấy tôi không nói gì, Vương Tĩnh càng điên cuồng hơn: "Sao nào, bây giờ sợ đến mức không dám lên tiếng nữa à?"
"Mày chỉ là một thằng hèn! Chỉ dám đanhs phụ nữ vô tội!"
"Tao nói cho mày biết, nhìn vợ mày n h ả y l ầ u, tao cười sắp chec đấy! Đáng đời! Ai bảo nó đanhs con tao, đây chính là báo ứng!"
"Tao mong nó chec quách đi! Tao mong bệnh viện vứt nó vào nhà x á c!"
"Mày có giỏi thì để tòa phán xét tao đi! Tao hỏi luật sư rồi, dù nó có chec, tao cũng chỉ bị tội xúc phạm, cao lắm bị phán ba năm tù thôi! Đây chính là sự công bằng của pháp luật! Pháp luật không đứng về phía lũ t i ệ n n h â n đâu..."
Vương Tĩnh còn chưa nói xong, "BỐP!" – Tôi giáng một cái t á t thẳng vào mặt chị ta.
Chị ta bị tát đến mức xoay một vòng tại chỗ, mềm nhũn ngã xuống đất, máu mũi tuôn ra xối xả.
Chị ta ôm mũi, đau đớn hét lên: "Chồng ơi! Hắn đanhs em!"
Chồng của Vương Tĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lao thẳng về phía tôi.
Tôi biết với thân hình vạm vỡ của hắn, nếu đanhs nhau, tôi chắc chắn không phải đối thủ.
Nhưng tôi không đến đây để đanhs nhau.
Tôi nhẹ nhàng kéo cổ áo, nhìn hắn từng bước áp sát.
Hắn vươn tay, b ó p c h ặ t cổ tôi, định nhấc tôi lên.
Nhưng ngay lúc đó, tôi nhấc chân, đá mạnh vào hạ bộ hắn!
Hắn đau đớn gập người lại, tôi lập tức s i ế t chặt nắm đ ấ m, đ ấ m thẳng vào cổ họng hắn!
Cú đ ấ m khiến hắn nghẹt thở, ôm chặt cổ trong đau đớn.
Tôi lại t ú m lấy đầu hắn, nâng đầu gối lên, dùng toàn lực t h ú c vào sống mũi hắn!
Tên chồng lực lưỡng của Vương Tĩnh lập tức mất hết sức lực, hắn ói ra một búng máo lớn, cơ thể co giật, rồi đổ gục xuống đất.
Hắn còn chưa đủ giác ngộ.
Tôi không đến để đanhs nhau.
Tôi đến đây để liều mạng.
10
Nhà vệ sinh chìm vào im lặng.
Vương Tĩnh chec lặng, đứa bé cũng chỉ biết sững sờ nhìn tôi.
Bảo vệ nhà ga lúc đầu còn định xông vào giúp, nhưng bây giờ chỉ có thể đứng đờ đẫn ở cửa.
Bỗng nhiên, "Oa——!" Đứa bé bật khóc.
Nó lao về phía tôi, vừa đ ấ m vào người tôi vừa gào lên:
"Đồ xấu xa! Ông đanhs mẹ tôi! Ông đanhs ba tôi!"
"Đúng, tao là kẻ xấu."
Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa bé, nghiêm túc nói:
"Hãy nhớ kỹ khuôn mặt này. Nhớ kỹ những gì tao đã làm với ba mẹ mày. Khắc sâu vào trong đầu mày."
Sau đó, tôi t ú m lấy nó, n é m thẳng ra ngoài nhà vệ sinh.
Đứa bé bò trên nền đất, khóc lóc thảm thiết, còn tôi từ từ đóng cửa lại.
Bảo vệ cũng không dám nhúc nhích nữa.
Lương tháng có ba nghìn, không đáng để hắn liều mạng.
Lúc đầu, tôi còn nghĩ cái cửa này không chịu nổi c ú đ ậ p.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Ngay cửa nhà vệ sinh có một thanh vịn tay.
Tôi k é o gã chồng của Vương Tĩnh đến đó.
Nhìn thấy hành động của tôi, Vương Tĩnh lao đến, gào lên:
"Mày định làm gì chồng tao?!"
"BỐP!"
Tôi đ ạ p chị ta ngã sõng soài xuống đất, sau đó k é o tay gã chồng x u y ê n qua thanh vịn, kẹt cứng vào khe hở của buồng vệ sinh đầu tiên.
Tiếp đó, tôi tháo thắt lưng của mình, b u ộ c chặt phần thân trên của hắn vào thanh vịn.
Xong xuôi, tôi thử mở cửa.
Mỗi lần mở hé một chút, mép cửa liền é p chặt lên cánh tay của hắn.
Nếu cứ tiếp tục mở rộng ra, xương tay của hắn chắc chắn sẽ bị bẻ g ã y hoàn toàn.
Đây chính là ổ khóa hoàn hảo nhất.
Sau đó, tôi rút điện thoại ra, chĩa thẳng vào mặt Vương Tĩnh.
Tôi nói: "Khai ra hết tất cả tội lỗi của mày."
Vương Tĩnh lau vội máu mũi, sợ hãi nuốt nước bọt.
Sự kiêu ngạo lúc trước đã tan biến hoàn toàn.
Chị ta run rẩy nhìn vào camera, lắp bắp nói:
"Tôi là đồ mặt dày, tôi lẻn vào nhóm chat cư dân, tôi bịa đặt v u k h ố n g người khác..."
"Tôi không dạy dỗ con mình tử tế, tất cả đều là lỗi của tôi..."
Chị ta cứ thế khai tuốt tuồn tuột trước ống kính.
Cuối cùng, chị ta thấp giọng hỏi tôi: "Bây giờ... có thể tha cho chúng tôi được chưa?"
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói với chị : “Cô có biết không? Bịa chuyện thì dễ, nhưng thanh minh thì cực khổ. Lời xin lỗi của cô chưa chắc ai cũng nhìn thấy, cách duy nhất là khiến nó lan rộng, để ai thấy video của cô cũng không thể không chia sẻ.”
Chị ta nhíu mày: “Ý anh là gì?”
“Tức là video xin lỗi của cô phải có điểm thu hút ánh nhìn.”
Nghe vậy, Vương Tĩnh theo bản năng ôm chặt lấy quần áo của mình.
Chị ta gào lên trong tuyệt vọng: “Anh đừng có mơ!”
Tôi liếc nhìn chị ta một cái: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không định l ộ t đồ cô.”
Tôi đ á bật cánh cửa buồng vệ sinh bên cạnh, lấy ra thùng rác bên trong và ném nó trước mặt Vương Tĩnh.
Chị ta sững sờ.
Tôi giơ máy quay lên, nghiêm túc nói: “Ăn đi, cái này còn thu hút hơn cả việc cô c ở i đ ồ.”
Vương Tĩnh ngây người nhìn thùng rác, cúi xuống xem kỹ rồi không nhịn được mà nôn khan.
Chị ta vừa khóc vừa nói: “Anh giec tôi đi, giec tôi luôn đi!”
Tôi cau mày, mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy cô có vấn đề sao? Chuyện nhỏ xíu cũng tìm đến cái chec, tại sao mỗi lần gặp chuyện vớ vẩn, cô đều phải dùng cách c ự c đ o a n nhất để giải quyết?”
Tôi không thấy mình quá đáng.
Tôi chỉ đang lặp lại lời chị ta nói mà thôi.
Nhưng Vương Tĩnh thực sự quá c ự c đ o a n, chị ta đột nhiên bật khóc, hét lên rồi cúi đầu, l a o thẳng vào bức tường phía sau!
Tôi vội túm chị ta lại.
Tôi giữ chặt đầu chị ta, nhấn thẳng vào thùng rác.
Chị ta đau đớn vùng vẫy, còn tôi lạnh lùng nói: “Muốn chec à? Xin lỗi, mạng của cô không quan trọng bằng danh dự của vợ tôi.”
Bên ngoài, đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, nhíu mày.
Nhanh thật, mới có mấy phút.
Nhưng không sao.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng không nghĩ sẽ để cảnh sát áp giải mình đến tòa.
Tôi không sợ ngồi toò… chỉ là, không có cô ấy, tôi không thể sống nổi dù chỉ một ngày.