1
Hôm đó tôi đưa vợ đi thử váy cưới, thực ra bộ đầu tiên đã rất đẹp rồi. Nhìn cô ấy, tim tôi đập loạn nhịp. Nếu không phải vì có nhiều người trong tiệm, tôi nhất định đã ôm cô ấy vào lòng và hôn ngay lập tức.
Cô ấy ngượng ngùng hỏi tôi có đẹp không.
Trong tiệm có một cậu bé được người lớn đưa đến, nghe thấy liền nghịch ngợm la lên: "Ôi, xấu quá đi!"
Vợ tôi không vui. Tôi vội vàng khen cô ấy đẹp như công chúa, đừng để ý đến lời trẻ con nói.
Lúc này cô ấy mới tươi cười nói với tôi: "Thế anh không mau đi mua cho công chúa một cốc trà sữa à? Mặc váy cưới nóng quá.”
Tôi ngốc nghếch gật đầu đồng ý, hớn hở chạy đi mua trà sữa cho cô ấy.
Nhưng chính vì tôi rời đi mà đã hủy hoại cả cuộc đời cô ấy.
Khi tôi cầm cốc trà sữa quay lại, từ xa đã thấy trước cửa tiệm váy cưới có một đám đông vây quanh. Nhiều người còn rút điện thoại ra quay phim.
Tôi hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng chen qua đám đông thì nhìn thấy vợ mình quần áo xộc xệch ngã xuống đất.
Cô gái mà tôi luôn nâng niu như công chúa ấy đang bị một người phụ nữ g h ì chặt xuống sàn.
Cậu bé lúc nãy đứng bên cạnh, giơ tay t á t vào mặt cô ấy.
Khi bàn tay thằng bé giáng xuống, người phụ nữ còn khen ngợi: "Đanhs hay lắm, con yêu! Đanhs tiếp đi!"
Vợ tôi không màng đánh trả, cô ấy chỉ biết dùng hai tay ôm chặt lấy n g ự c, bật khóc cầu xin: "Đừng quay nữa, xin mọi người đừng quay nữa…"
Nhưng đám đông xung quanh lại càng hứng thú, tiếp tục giơ điện thoại lên ghi hình.
Tôi phát điên ngay tại chỗ, giật lấy một chiếc điện thoại đang quay phim và đập nát nó, lao vào trong tiệm đẩy người phụ nữ ra, ôm chặt lấy vợ.
Cô ấy run rẩy trong vòng tay tôi, hai tay bấu chặt vào áo tôi, òa lên khóc nức nở.
Nhìn cô ấy như vậy, tim tôi như vỡ vụn!
Tôi vội cởi áo khoác khoác lên người cô ấy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ấy chỉ khóc nức nở, toàn thân run rẩy, không nói nổi một lời, chỉ bám chặt lấy áo tôi không chịu buông.
Cuối cùng, nhân viên bán váy cưới mới kể lại mọi chuyện cho tôi.
Thì ra sau khi tôi rời đi, vợ tôi cởi bộ váy đầu tiên để thử bộ khác.
Cô của cậu bé kia cũng đến thử váy, trong khi chị ta trang điểm, mẹ cậu bé ngồi trò chuyện cùng, chẳng ai để mắt đến thằng bé, cứ để nó tự do chạy nhảy trong tiệm.
Thằng nhóc nghịch ngợm ấy đã kéo rèm thay đồ của vợ tôi ra.
Vì để tận dụng ánh sáng, nhiều cửa hàng váy cưới thường đặt khu thay đồ ngay giữa sảnh lớn. Khi rèm bị kéo ra, tất cả mọi người trong tiệm đều nhìn thấy vợ tôi không mảnh vải che thân.
Cô ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, theo phản xạ giơ tay t á t thằng bé một cái.
Nhưng điều đó khiến mẹ nó nổi điên, bà ta mắng vợ tôi vô liêm sỉ, đanhs trẻ con, rồi lao tới đ è cô ấy xuống, vừa giữ chặt vừa dạy con trai: "Đừng sợ! Ai b ắ t n ạ t con thì cứ đanhs trả thật mạnh!"
Bà ta ra tay rất tàn nhẫn, cố tình l ộ t quần áo của vợ tôi, để cô ấy không có cách nào phản kháng. Lợi dụng lòng tự trọng của người khác để làm những điều độc ác nhất!
2
Cơn đau đớn trong lòng tôi không ngừng lớn lên.
Tôi ôm chặt cô ấy, cảm thấy trái tim như bị b ó p nghẹt.
Là một người đàn ông, làm sao tôi có thể chịu đựng được khi cô gái tôi yêu thương bị làm n h ụ c, bị đ á n h đập?
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh cô ấy vừa trải qua, tôi đã thấy đau đến không thở nổi!
Chủ tiệm đã gọi cảnh sát, họ nhanh chóng đến hiện trường.
Người phụ nữ kia khóc lóc ầm ĩ, nói rằng muốn đưa con đi bệnh viện kiểm tra, còn đ e d ọ a nếu thằng bé bị thương thì nhất định không để chúng tôi yên!
Một viên cảnh sát đến hỏi chúng tôi tình hình, nhưng vợ tôi vẫn run rẩy trong vòng tay tôi, không nói được gì.
Tôi nhìn cô ấy như vậy, trong lòng càng thêm hoảng sợ, liền nói với cảnh sát: "Có thể đưa vợ tôi đến bệnh viện kiểm tra trước không? Cô ấy trông rất không ổn."
Người phụ nữ kia lập tức hét lên: "Giả vờ cái gì chứ! Giả bộ đáng thương đúng là ghê tởm nhất! Trước đây tôi còn cho con bus trước mặt người khác mà có thấy vấn đề gì đâu! Đàn bà con gái thời nay đúng là đạo đức giả!"
Tôi thực sự muốn x é n á t cái miệng của bà ta, nhưng lúc này, tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn của vợ mình.
Tôi mặc kệ cảnh sát, bế cô ấy ra ngoài, trực tiếp lên xe cảnh sát, yêu cầu họ đưa chúng tôi đến bệnh viện trước.
Đến bệnh viện, cảnh sát nói đây có thể được xem là "xô xát đôi bên".
Tình hình cụ thể sẽ được xác định sau khi có kết quả giám định thương tích.
Tôi muốn vợ đi kiểm tra, nhưng cô ấy run rẩy đến mức không thể bước đi, cuối cùng tôi đành bế cô ấy vào phòng khám.
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra, nhưng khi đang làm việc, sắc mặt ông dần trở nên nghiêm trọng, rồi yêu cầu tôi ra ngoài.
Tôi chỉ có thể mang theo nỗi lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, thằng bé kia cũng đi ra, ngay cả vết thương nhẹ cũng không có, vậy mà nó lại nhào vào lòng mẹ, ôm mặt khóc lóc nói đau.
Người phụ nữ kia ôm con, trừng mắt căm hận nhìn tôi, không ngừng dỗ dành: "Đừng sợ con yêu, sau này nếu có ai b.ắ.t n ạ t con, chúng ta phải đanhs trả!"
Tôi s i ế t chặt hai tay, cắn móng tay, thầm cầu nguyện rằng vợ tôi sẽ không sao.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, nhưng vợ tôi thì không.
Ông nói với chúng tôi: "Tình hình hiện tại rất phức tạp, bệnh nhân có triệu chứng tim đập nhanh, khó thở, tinh thần không ổn định. Tôi đã gọi xe cấp cứu để chuyển viện đến bệnh viện trung tâm. Cô ấy có khả năng bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)."
Tôi sững sờ, còn người phụ nữ kia cũng đơ người.
Chị ta vội vã lên tiếng: "Có phải chỉ mình tôi thấy chuyện này quá lố không? Thời đại nào rồi mà bị nhìn chút đã làm quá lên như vậy! Lúc đó chị ta vẫn còn dán miếng che n g ự c mà! Nếu đã cổ hủ đến mức chỉ vì chuyện này mà bị bệnh t â m t h ầ n, thì làm ơn đừng ra ngoài làm phiền người khác nữa..."