3
Chị ta còn chưa nói hết câu.
Bởi vì tôi đã lao đến bên cạnh chị ta, t ú m chặt lấy tóc chị ta và kéo thẳng vào nhà vệ sinh!
Viên cảnh sát bên cạnh thấy có chuyện liền vội vàng muốn ngăn chúng tôi lại, nhưng tôi nhanh chóng đóng sập cửa.
Đứa trẻ vì được mẹ bế cũng bị kéo vào trong nhà vệ sinh.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đầy lo lắng, còn chị ta thì căng thẳng nói với tôi:
"Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn dám đanhs người trước mặt cảnh sát sao? Anh…"
Tôi vung nắm đấm, g i á n g mạnh vào bụng bà ta, khiến bà ta quỵ xuống đất.
Chị ta ôm bụng, đau đớn hét lớn:
"Đanhs người rồi! Cảnh sát cứu mạng!"
Tôi túm tóc chị ta, kéo về phía bồn cầu.
Thằng bé ngã xuống đất, khóc lóc, giơ nắm đấm nhỏ lên đánh tôi:
"Buông mẹ tôi ra!"
Tôi lạnh lùng nói:
"Vậy thì đừng nhắm mắt lại, nhìn kỹ mẹ mày đi."
Tôi n ắ m chặt tóc người phụ nữ, mở cửa bồn cầu.
chị ta hoảng sợ hỏi tôi định làm gì.
Tôi nói:
"L à m t h ị t cô."
Tôi ấn đầu chị ta xuống bồn cầu, cả khuôn mặt chị ta bị nhấn chìm trong nước, lập tức bắt đầu nôn mửa dữ dội, nhưng tôi lại giữ chặt đầu chị ta, nhấn nút xả nước.
Tôi gầm lên:
"Mồm thối như vậy, trước tiên rửa sạch cái miệng đã!"
Chị ta cố gắng vùng vẫy đứng dậy, lại bị tôi nhấn xuống lần nữa.
Chị ta muốn nôn, nhưng bị ép phải nuốt lại.
Thằng bé sợ hãi khóc thét bên cạnh:
"Đồ xấu xa! Ông là đồ xấu xa!"
Tôi quay đầu nhìn nó, nói:
"Đúng, tao là đồ xấu xa. Bé ngoan, nhìn kỹ đi, đừng nhắm mắt, nhớ kỹ gương mặt của kẻ xấu này."
Cơ thể người phụ nữ co giật dữ dội, lúc này, cảnh sát đạp cửa xông vào.
Tôi giơ hai tay lên, lạnh lùng nói:
"Tôi không phản kháng, làm ơn đưa vợ tôi đến bệnh viện lớn. Còn nữa, nếu ả đàn bà này cũng bị d ọ a đến phát điên, thì đó chỉ là do tâm lý ả quá yếu đuối thôi. Làm ơn sau này đừng để chị ta ra ngoài hại người nữa, được chứ?"
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. Ở đó, tôi nói với cảnh sát rằng chuyện giữa tôi và vợ tôi là một chuyện, còn chuyện tôi đanhs ả đàn bà kia là một chuyện khác, tôi sẵn sàng chịu phạt. Nhưng chị ta đã động vào vợ tôi, chị ta phải trả giá.
Thế nhưng, cuộc sống không phải phim truyền hình, không phải chuyện gì cũng có thể giành được công lý.
Người phụ nữ đó chỉ bị tạm giam một ngày. Vì chị ta có hai đứa con nhỏ, lại đang trong thời kỳ cho con bú, nên rất nhanh đã được thả ra.
Chúng tôi muốn kiện theo hướng hình sự, nhưng cảnh sát nói rằng vợ tôi không bị thương tích, nên không thể truy tố hình sự.
Còn về hội chứng căng thẳng sau sang chấn đơn thuần, thì không đủ để xếp vào mức tổn thương nhẹ.
Không cam lòng, tôi đưa vợ đi hỏi ý kiến luật sư.
Luật sư nói với chúng tôi rằng, chuyện này chỉ có thể coi như xui xẻo mà thôi, cùng lắm là kiện đòi bồi thường dân sự, khuyên chúng tôi nên nhìn thoáng hơn.
Tôi sốt ruột hỏi luật sư liệu có thể kiện tội lăng mạ được không, vì tôi đã tra trên mạng thấy có điều luật này.
Luật sư lắc đầu, nói rằng pháp luật có chính sách bảo vệ phụ nữ trong thời kỳ cho con bú, không thể vì chuyện này mà bắt giam chị ta. Đừng nói đến chuyện khó khăn chồng chất, ngay cả nếu may mắn kiện được thì cuối cùng cũng chỉ là án treo hoặc tại ngoại chờ xét xử mà thôi.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, vợ tôi mím chặt môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi đau lòng ôm chặt cô ấy, cô ấy khóc đến mức không thể thở nổi trong vòng tay tôi.
Cô ấy hỏi tôi: "Tại sao kẻ xấu lại không bao giờ bị trưngf phạt?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Trong mắt một số người, bồi thường chút tiền đã là một hình phạt.
Nhưng với chúng tôi, cái giá của tội ác này quá rẻ mạt.
4
Tôi không tin vào số phận, tôi không cam lòng để cô gái của mình phải gánh chịu kết cục như vậy.
Tôi tiếp tục liên hệ với nhiều luật sư khác, thậm chí còn đến tòa án để trao đổi, nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều nói với chúng tôi rằng, nhiều nhất cũng chỉ có thể khởi kiện dân sự.
Tinh thần của vợ tôi ngày càng tệ đi.
Cô ấy khó ngủ mỗi đêm, ngay cả khi ngủ được cũng thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, run rẩy trốn vào vòng tay tôi.
Cô ấy khóc, nói với tôi rằng sống trên đời này thật mệt mỏi, mỗi lần nhắm mắt lại, đều là những ký ức đau đớn.
Bác sĩ tâm lý khuyên rằng, hãy để cô ấy làm những việc có thể mang lại cảm giác thành tựu, tuyệt đối đừng để cô ấy rảnh rỗi, càng rảnh rỗi càng dễ suy nghĩ tiêu cực.
Ngày cưới của chúng tôi càng lúc càng gần.
Mỗi khi buồn bã, cô ấy lại dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị cho đám cưới, hy vọng có thể quên đi nỗi đau bằng sự bận rộn.
Cô ấy tạm thời quên đi nỗi đau, vui vẻ chọn hoa cưới, đặt món ăn, thậm chí tự tay thiết kế phần xuất hiện trong lễ cưới.
Nhưng cuộc sống không phải phim truyền hình, cuộc sống luôn muốn dồn ép người tốt đến bước đường cùng.
Ngay trước ngày cưới, bố mẹ vợ bỗng gọi điện bảo chúng tôi về nhà ngay lập tức.
Vừa gặp tôi, mẹ vợ đã đưa cho tôi một phong bao rất lớn.
Tôi mở ra, bên trong toàn là tiền mặt.
Mẹ vợ nói:
"Đây là 50.000 tệ sính lễ mà nhà con đã đưa trước đó, hôm nay mẹ trả lại toàn bộ. Trong này còn thêm 30.000 tệ nữa, coi như mẹ bù đắp cho con."
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà thở dài, nói với tôi rằng hy vọng chúng tôi có thể hủy bỏ đám cưới.
Vợ tôi chec lặng. Những ngày qua cô ấy đã chạy đôn chạy đáo lo liệu cho hôn lễ, vậy mà bây giờ đổi lại chỉ là một câu: "Hủy bỏ đám cưới."
Bố vợ đột nhiên lấy điện thoại ra, đặt lên bàn trà.
Tôi nhìn vào màn hình.
Đó là nhóm chat cư dân trong khu chung cư của họ, có người đã đăng một đoạn video.
Chính là video hôm đó, tại tiệm áo cưới, vợ tôi bị x é áo, bị đánh đập.
Trong video, vợ tôi luôn ôm chặt lấy cơ thể, cầu xin những người đó đừng quay phim.
Nhưng họ chỉ đứng đó xem cho vui, bất chấp lời khẩn cầu của cô ấy, ghi lại toàn bộ khoảnh khắc thê thảm nhất trong cuộc đời cô ấy.
Người đó không chỉ đăng video mà còn viết trong nhóm chat:
"Tiệm áo cưới bên đường Xuân Hoa, tiểu tam cùng gã đàn ông đi chụp ảnh cưới, bị chính thất l ộ t sạch quần áo. Đứa trẻ tức giận đến mức lao vào đanhs tiểu tam luôn!"
Tôi và vợ sững sờ.
Rõ ràng sự việc không hề như lời người này nói.
Nhưng khi chị ta bịa ra một câu chuyện như vậy, nội dung trong video lập tức trở nên "hợp lý" một cách đáng sợ.
Chị ta còn tỏ ra vô cùng kích động, đăng thêm một biểu tượng khóc lóc, rồi tiếp tục viết trong nhóm:
"Một đứa trẻ nhỏ như vậy còn biết bảo vệ mẹ mình. Còn ả đàn bà này đúng là con hồ ly tinh thối tha! Mau chia sẻ đi! Bóc phốt con đ này, ai cũng có trách nhiệm!"*
Nhóm chat cư dân lập tức bùng nổ.
Mọi người đều c h ử i r ủ a vợ tôi, sỉ nhục vợ tôi.
Người ta chỉ nghe lời đồn thổi mà không hề suy xét, chẳng còn khả năng tự mình phán đoán đúng sai.
Tôi cầm điện thoại lướt qua cuộc trò chuyện nhưng không thấy bố mẹ vợ lên tiếng.
Tôi hỏi mẹ vợ: "Sao mẹ không lên tiếng làm rõ mọi chuyện?"
Mẹ vợ nói: "Mẹ không thể lên tiếng. May mà hôm đó hai đứa đã trang điểm cô dâu, mấy người hàng xóm không nhận ra. Chỉ cần mẹ không nói gì, họ sẽ không biết đó là con gái mẹ."