5

Vợ tôi sững sờ nhìn mẹ cô ấy, giọng nói run rẩy

"Mẹ... chỉ vì không muốn họ biết con là con gái mẹ, mẹ liền để mặc họ bịa đặt như vậy sao?"

Mẹ vợ nói

"Mẹ làm vậy là vì tốt cho con. Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, con đừng tổ chức đám cưới nữa, chuyện này mất mặt quá."

Vợ tôi ngắt lời bà, vừa khóc vừa nói

"Mẹ! Con không dơ bẩn! Tại sao con không thể kết hôn?"

"Con nghĩ mẹ không muốn con gái mình kết hôn sao? Nhưng con tự nghĩ mà xem, nếu con làm đám cưới, trang điểm thành cô dâu, lúc đó tất cả mọi người sẽ nhận ra người trong video là con. Con nghĩ đám cưới của mình có thể hạnh phúc sao? Con nghĩ mọi người sẽ chúc phúc cho con, hay sau lưng chỉ trỏ, cười nhạo con? Mẹ làm vậy là vì con, sao con lại không hiểu?"

Vợ tôi nghẹn lời.

Chúng tôi đều hiểu ý của mẹ vợ.

Dù chúng tôi có thể minh oan cho bản thân, nhưng một khi đám cưới diễn ra, đối với vợ tôi mà nói, cô ấy nhất định sẽ trở thành trò cười trong ngày trọng đại của chính mình.

Những ngày qua, tinh thần cô ấy đã khá hơn một chút, nhưng đến giờ, cuối cùng cô ấy cũng không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cô ấy chạy vào phòng ngủ, mạnh tay đóng sầm cửa lại!

Chỉ một lát sau, trong phòng vang lên tiếng khóc x é lòng.

"Tại sao người bị tổn thương lại luôn là con? Rõ ràng con không làm gì sai, tại sao chỉ có mình con phải chịu uất ức?"

Nghe tiếng khóc của cô ấy, tim tôi như bị dao cứa từng nhát.

Đúng vậy.

Rõ ràng cô ấy không làm gì sai, tại sao lại bắt cô ấy gánh chịu tất cả nỗi đau?

Giờ đây, chúng tôi rơi vào một lựa chọn đầy tuyệt vọng.

Hoặc là nuốt nước mắt vào trong, mặc kệ người đời phỉ báng, ít nhất có thể tiếp tục cuộc sống một cách lặng lẽ, chấp nhận một nỗi oan không bao giờ được gột rửa, đổi lấy sự bình yên bề ngoài.

Hoặc là đứng lên nói ra sự thật, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mọi người sẽ biết rõ cô gái đó là ai, sống ở đâu, mang họ gì tên gì. Mười năm sau, dù chỉ là bước ra ngoài đổ rác, cô ấy cũng sẽ phải đối mặt với những ánh mắt xì xầm, những lời đàm tiếu sau lưng.

Dù đi con đường nào, người chịu tổn thương cũng chỉ có chúng tôi.

Tôi cố gắng vặn tay nắm cửa, muốn vào trong ôm lấy cô ấy, nhưng cửa đã bị khóa trái.

Tôi nói: "Bảo bối, cho anh vào được không?"

Cô ấy khóc đến không thành tiếng.

Cô ấy nói với tôi rằng, từ trước đến nay, cô ấy vẫn luôn tin rằng mình sẽ kết hôn với tôi.

Cô ấy đã tiết kiệm từng đồng, chắt chiu suốt bao lâu mới mua được một chiếc nhẫn kim cương thật lớn cho chính mình.

Cô ấy đã dành dụm ba năm tiền thưởng cuối năm, chỉ để mua một chiếc Audi làm của hồi môn cho tôi.

Cô ấy từng mơ ước được ngồi trong chiếc xe nhỏ của chúng tôi, khoác lên mình chiếc váy cưới, để tôi đeo nhẫn cưới cho cô ấy.

Cô ấy đã bỏ ra rất nhiều, rất nhiều năm vất vả chỉ vì một giấc mộng trong ngày cưới.

Thế mà giờ đây, mọi người lại muốn nói với cô ấy rằng: "Cô không sai, nhưng cô không thể có giấc mộng đó nữa."

Mắt tôi cũng đỏ lên, giọng khàn khàn:

"Chúng ta vẫn có thể kết hôn mà. Nếu em muốn, anh có thể cùng em tổ chức đám cưới. Anh không sợ những lời chế giễu, anh chỉ cần thế gian này có em là đủ."

Cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi, đám cưới này đã không thể nào hạnh phúc được nữa.

Cũng giống như lời bố mẹ cô ấy đã nói—chỉ cần cô ấy khoác lên bộ váy cưới, xuất hiện trước mặt mọi người, thì thứ chờ đợi cô ấy chỉ có thể là những ánh mắt châm chọc.

Tôi không nói thêm gì nữa.

Tôi chỉ âm thầm ghi nhớ hai cái tên.

Người đàn bà đã x é r á c h quần áo của cô ấy—tôi không biết địa chỉ của ả, chỉ nhớ ả tên là Vương Tĩnh.

Còn người phụ nữ đăng video trong nhóm cư dân—tôi không biết chị ta là ai, nhưng biệt danh trong nhóm của chị ta chính là số căn hộ mình ở.

Tòa 4, phòng 901.

Tôi không nói lời nào, chỉ khắc sâu hai cái tên này vào trong đầu.

Tôi s i ế t chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế bản năng hoang dã trong mình.

Bởi vì trên thế gian này, mỗi một người phụ nữ đều có một người đàn ông yêu cô ấy đến tận xương tủy.

Vì cô ấy—chuyện gì cũng có thể làm được.

6

Tôi cần phải tìm ra người hàng xóm đã ăn nói bừa bãi đó.

Tôi phải cho chị ta biết rằng, có những lời không thể tùy tiện nói ra.

Nếu bố mẹ vợ tôi không dám lên tiếng chứng minh sự trong sạch, thì tôi sẽ trực tiếp tìm đến chị ta, buộc chị ta phải tự mình nói rõ trong nhóm rằng chính chị ta đã hiểu lầm và vu oan cho người vô tội.

Trong lúc vợ tôi đang khóc trong phòng, không muốn gặp ai, tôi trực tiếp đến căn hộ tòa 4, phòng 901.

Tôi gõ cửa 901, nhưng không ai trả lời.

Tôi gõ thêm vài lần, không ngờ cửa căn hộ 902 lại mở ra.

Đó là một cặp vợ chồng già, họ nhìn tôi với vẻ nghi hoặc rồi hỏi tôi cần tìm ai.

Tôi nói tôi đang tìm người ở 901.

Hai vợ chồng già nhìn tôi đầy kinh ngạc, sau đó nói:

"901 vẫn chưa có ai mua cả."

Tôi sững sờ.

Nếu 901 chưa có ai mua, vậy làm sao lại có một "chủ nhà" trong nhóm cư dân bịa đặt lung tung?

Tôi nghĩ có thể mình đã nhầm lẫn ở đâu đó, nên quyết định đến gặp chủ nhóm để hỏi cho rõ.

Nhóm cư dân trong khu này không phải do ban quản lý lập ra mà do chính cư dân tạo để tiện trao đổi thông tin—chủ yếu là để mắng ban quản lý.

Tôi biết địa chỉ của chủ nhóm, chị ta sống ở căn 503 của tòa nhà này.

Mỗi khi trong khu có chuyện gì, ban quản lý cư dân đều họp ở 503.

Tôi đến trước cửa 503, gõ cửa.

May mắn là có người ở nhà.

Một người phụ nữ mở hé cửa, nhìn tôi từ khe cửa rồi hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi lịch sự nói:

"Chào chị, chị là chủ nhóm cư dân đúng không? Tôi muốn hỏi thăm một người."

"Người nào?"

Tôi bịa ra một lý do:

"Người ở căn 4-901. Chị ta vay tôi một ít tiền, rồi đột nhiên chặn liên lạc với tôi. Tôi không muốn làm ầm lên trong nhóm vì sợ mất mặt. Nhưng khi tôi đến 901 tìm chị ta, mới phát hiện ra căn hộ này thậm chí còn chưa được bán."

Nghe vậy, chủ nhóm dần buông lỏng cảnh giác, mở rộng cửa và nói với tôi bằng giọng đầy bất đắc dĩ:

"Trước đây có một người phụ nữ mang theo hợp đồng thuê nhà đến tìm tôi, nói rằng mình là người thuê căn 901."

"Trong nhóm cư dân, chúng tôi cho phép người thuê nhà tham gia. Nhưng chẳng bao lâu sau khi vào nhóm, chị ta lại vi phạm quy định và đăng quảng cáo, nên tôi đã đá chị ta ra khỏi nhóm."

Vừa nói, chị ấy vừa lấy điện thoại ra cho tôi xem nội dung quảng cáo.

Đó là một quảng cáo sửa chữa, trang trí nội thất.

Chủ nhóm nói:

"Một số người làm nghề sửa nhà thường giả làm chủ nhà để vào nhóm, tiện tìm kiếm khách hàng. Có lẽ chị ta đã tra cứu thông tin trên trang web quản lý nhà đất, thấy 901 chưa có ai mua nên giả làm người thuê để vào nhóm. Ai ngờ chị ta không chỉ đăng quảng cáo mà còn đi vay tiền của người khác nữa.

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Dù sao thì đây cũng là nhóm do cư dân tự lập, nếu là nhóm do ban quản lý tạo, lời nói dối của người đó sẽ bị vạch trần ngay lập tức.

Giờ thì tôi đã có số điện thoại của chị ta, tôi liền gọi theo số trên quảng cáo.

Nhưng khi cuộc gọi kết nối, tôi bỗng sững lại.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…"

Sao lại là số không tồn tại?

Chẳng lẽ khi người phụ nữ đó vi phạm quy định nhóm và đăng quảng cáo, chị ta lại điền nhầm cả số điện thoại sao?

Càng nghĩ tôi càng thấy khó hiểu.

Một người không phải cư dân ở đây, cầm hợp đồng giả để vào nhóm cư dân quảng cáo, mà số điện thoại lại là số ảo—chuyện này thật vô lý.

Tôi không kìm được mà hỏi chủ nhóm:

"Vậy có phải tôi không thể đòi lại tiền nữa không? Có cách nào tìm ra chị ta không?"

Chủ nhóm đột nhiên giơ tay chỉ lên trần nhà.

Lúc này tôi mới phát hiện có một chiếc camera giám sát ở đó.

Chủ nhóm nói:

"Tôi làm trong ban quản lý cư dân, nên ban quản lý tòa nhà thường xuyên đến gây rối. Vì vậy, tôi đã lắp camera an ninh. Khi người phụ nữ kia đến tìm tôi, chắc chắn chị ta đã bị camera ghi lại. Nhưng tôi không biết cách sử dụng, chồng tôi hiện đang đi công tác. Đợi anh ấy về, tôi sẽ nhờ anh ấy trích xuất dữ liệu cho anh, được không?"

Tôi liên tục cảm ơn chủ nhóm, nhưng đành phải rời đi trong tiếc nuối.

Dù tạm thời chưa tìm ra kẻ tung tin đồn, nhưng lúc này điều quan trọng nhất là phải an ủi vợ tôi.

Tôi đã quyết định rồi.

Bằng mọi giá, tôi sẽ tổ chức hôn lễ cùng cô ấy.

Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất.

Tôi không thể để cô ấy sống bên tôi mà còn mang theo nuối tiếc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play