7
Ngày cưới đã đến.
Tôi mặc bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt ngay ngắn, cài lên ngực một bông hoa nhỏ.
Tôi biết đám cưới đã bị hủy, nhưng tôi vẫn muốn đến gặp cô gái của mình.
Tôi đã đặt vé máy bay, tôi muốn đưa cô ấy đến biển.
Tôi đã gọi cho một nhà thờ địa phương, tìm một vị mục sư.
Vào lúc bình minh, tôi sẽ đeo nhẫn cưới cho cô ấy.
Vào lúc hoàng hôn, tôi sẽ thề nguyện bên cô ấy trọn đời.
Dù đám cưới của chúng tôi bị hủy bỏ, tôi vẫn muốn có một nhân chứng, để nói với cô ấy rằng:
Dù sinh lão bệnh tử, dù nghèo khó hay giàu sang, tôi vẫn sẽ đồng hành cùng em suốt cuộc đời này.
Chúng tôi không theo đạo Thiên Chúa.
Nhưng chỉ cần có thể mang đến cho cô ấy một lễ cưới, tôi nguyện dâng mình cho Đức Chúa Trời.
Thế nhưng, một cuộc gọi hoảng loạn kéo tôi từ giấc mơ trở về với thực tại tàn khốc.
Tôi bắt máy, là mẹ vợ gọi đến.
Tôi vội vã chạy đến khách sạn, nhưng khi đến nơi, tôi nhìn thấy cô ấy—đang mặc váy cưới trắng tinh, đứng trên tầng thượng.
Trái tim tôi quặn thắt.
Hơi thở nghẹn lại.
Tôi lao vào thang máy, nỗi hoảng loạn khiến tôi giật phăng cà vạt.
Đến nơi, tôi phát hiện cánh cửa sân thượng đã bị khóa.
Tôi đ ạ p mạnh một cú, phá tung cánh cửa.
Tôi thở dốc, nhìn thấy bóng lưng cô ấy.
Dưới ánh mặt trời, chiếc váy cưới trắng tinh khôi như tuyết.
Cô ấy mong manh, yếu đuối, đứng trên mép sân thượng với đôi giày cao gót.
Tôi gọi: "Bảo bối."
Cô ấy quay lại, gương mặt đẫm nước mắt.
Cô ấy khóc và hỏi tôi:
"Nếu em chec đi, những kẻ đã làm tổn thương em có cảm thấy hối hận không?"
Tôi nói: "Đừng nhảy xuống."
"Anh hãy trả lời em trước, được không?"
Tôi bỗng thấy bất an tột độ.
Nỗi lo sợ khiến tôi nóng ran, tôi cởi bỏ cúc áo sơ mi, thở gấp gáp:
"Chúng sẽ không hối hận. Nhưng anh sẽ khiến chúng phải chec. Anh sẽ bắt từng kẻ một phải c h ô n cùng em. Nếu em còn yêu anh, nếu em không muốn anh giec người, đừng nhảy. Anh sẽ chăm sóc em suốt đời."
Tôi rút ra cây thánh giá và cũng đưa cho cô ấy xem vé máy bay.
Tôi nói với cô ấy rằng, mỗi ngày trong tương lai, tôi đều nguyện ở bên cô ấy.
Cô ấy nhìn vào tấm vé, khẽ gọi tôi một tiếng: "Ngốc à."
Cô ấy lau đi nước mắt, cố gắng nở một nụ cười: "Xin lỗi, em không thể chịu đựng thêm nữa. Mỗi ngày sống trên đời, em đều muốn chec đi.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm mái tóc cô ấy bay lên.
Cô ấy dang rộng hai tay như thể đang ôm tôi, nhưng cơ thể lại ngã về phía sau, biến mất ngay trước mắt tôi.
Tôi muốn hét lên, nhưng không phát ra tiếng.
Đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy không ngừng.
Khi tôi chạy xuống lầu, cô ấy đã nằm trong vũng máo, chiếc váy cưới nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Mẹ vợ tôi khóc đến ngất đi ngay tại chỗ, tôi quỳ bên cạnh cô ấy, run rẩy đưa tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy.
Tôi ngốc nghếch gọi cô ấy: "Bảo bối."
Nhưng cô ấy không đáp lại.
Không còn hơi thở, không còn nhịp tim.
Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cấp cứu.
Ngay lúc đó, điện thoại bỗng hiện thông báo WeChat.
Là tin nhắn từ nhóm trưởng: "Chồng tôi đã về rồi, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh người phụ nữ đó cho cậu."
Tôi không để ý đến tin nhắn, vội vàng gọi cứu thương.
Xe cứu thương đến, nhân viên y tế nhanh chóng tiếp cận cô ấy.
Tôi quỳ trên mặt đất, nhìn họ đưa cô ấy lên xe.
Điện thoại bỗng rung lên.
Tôi đờ đẫn cầm lên xem.
Trên màn hình là bức ảnh mà nhóm trưởng vừa gửi.
Nhìn người phụ nữ trong ảnh, tôi s i ế t chặt cây thánh giá.
Khuôn mặt cay nghiệt đó, khuôn mặt quen thuộc đó...
Hóa ra là chị ta...
Vương Tĩnh.
Lần trước, khi ấn đầu ả vào bồn cầu, tôi đáng lẽ nên giec ả rồi.
Cây thánh giá bạc nguyên chất, giờ đã nhuộm đỏ bởi máo.
Cha trên trời, con không còn cơ hội phụng sự Ngài nữa.
Cha trên trời, con sắp phạm phải tội ác.
Cha trên trời, con có tội không?
Nhưng trong lòng con, vị thần của con đã cho con câu trả lời:
Mỗi người phụ nữ trên thế gian này đều có một người đàn ông yêu cô ấy đến tận xương tủy.
Vì cô ấy, người đó có thể làm bất cứ điều gì.
Dù cho đó là tội lỗi.
8
Tôi không biết địa chỉ của Vương Tĩnh, nhưng trong lần xung đột trước, tôi nhớ bộ đồng phục của con chị ta.
Trên đồng phục có ghi tên trường: Trường Tiểu học Sơ Tâm, đường Xuân Hoa.
Tôi lên xe, nước mắt không ngừng rơi.
Tôi lau nước mắt liên tục, nhưng vẫn thấy nghẹt thở.
Tôi cố gắng hít sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Tôi nhắn tin cho nhóm trưởng, nói rằng tôi rời nhầm nhóm và nhờ cô ấy thêm lại tôi.
Sau đó, tôi khởi động xe, lái thẳng về hướng trường Sơ Tâm.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Ban đầu tôi không định bắt máy, nhưng khi nhìn vào màn hình, tôi thấy cái tên hiện lên:
"Con t i ệ n n h â n."
Đây là cái tên tôi đã đặt cho Vương Tĩnh sau lần xung đột trước.
Tôi nhấc máy.
Bên kia vang lên giọng nói run rẩy của chị ta: "Alô... xin chào."
Tôi im lặng, chờ chị ta nói tiếp.
Giọng chị ta vẫn run rẩy:
"Tôi thấy trên vòng bạn bè có lan truyền ảnh một người n h ả y l ầ u ở địa phương... Nhìn quen lắm... Có phải vợ anh không?"
Tôi lạnh lùng nói: "Người trong nhóm cư dân giả mạo chủ căn 901 để tung tin đồn, có phải cô không?"
Chị ta cuống quýt: "Chờ đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!"
Tôi hỏi: "Vậy là như thế nào?"
Vương Tĩnh khóc nức nở, nói rằng đây là một sự hiểu lầm lớn.
Trước đây, lúc đứng trước tiệm áo cưới, tôi từng đ ậ p vỡ điện thoại của một người để ngăn hắn ta chụp lén vợ tôi.
Sau khi tôi và Vương Tĩnh bị đưa đến đồn cảnh sát, cô của đứa bé – để chứng minh rằng Vương Tĩnh chỉ đ è người xuống chứ không ra tay đanhs – đã bỏ tiền túi sửa lại điện thoại cho người đó và lấy đoạn video làm bằng chứng.
Nhưng vì vẫn còn ấm ức về những gì tôi đã làm, Vương Tĩnh đã lén sao chép một bản video trước khi cảnh sát thu giữ.
Chị ta sau đó tìm cách điều tra địa chỉ của vợ chồng tôi, bày ra trò này chỉ để hành hạ tinh thần chúng tôi.
Vương Tĩnh vội vàng nói:
"Tôi chỉ muốn xả giận, tuyệt đối không có ý ép ai đến mức phải n h ả y l ầ u! Tại sao vợ anh lúc nào cũng c ự c đ o a n như vậy? Côị ta luôn phải chọn cách giải quyết tiêu cực nhất sao? Trời ơi..."
Tôi ngắt lời chị ta: "Bây giờ cô gọi điện cho tôi là muốn nói gì?"
Chị ta nhỏ giọng nói:
"Tôi tan ca lúc tám giờ, tôi muốn hỏi vợ anh đang ở bệnh viện nào? Tôi tan làm xong sẽ qua tìm hai người, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
"Bệnh viện Nhân Dân số Một."
Nói xong, tôi cúp máy.
Nhưng tôi không dừng xe, vẫn tiếp tục lái về phía Trường Tiểu học Sơ Tâm.
Chị ta muốn nói chuyện tử tế, nhưng tôi thì không định làm vậy.
Khi xe đến cổng trường, tôi chưa kịp xuống xe thì đã thấy một cảnh tượng trào phúng.
Tôi nhìn thấy Vương Tĩnh ôm đứa nhỏ, vội vã rời khỏi trường, sau đó bước lên một chiếc xe đặt qua ứng dụng và đi mất.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng tôi lạnh lẽo vô cùng.
Kẻ dối trá. Toàn là dối trá.
Chị ta nói tám giờ mới tan ca, nhưng bây giờ lại hối hả đến đón con tan học sớm.
Tất cả chỉ là lời nói dối.
Rõ ràng chị ta chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Nếu tôi ngu ngốc tin lời chị ta, cứ đợi mãi ở bệnh viện, thì đến khi nhận ra, chị ta đã sớm biến mất không dấu vết.
Tôi lái xe bám theo Vương Tĩnh.
Cuối cùng, chị ta xuống xe ở bến xe khách đường dài.
Chúng tôi một trước một sau bước vào bến xe.
Chị ta ôm đứa nhỏ, bước nhanh đến quầy bán vé.
Nhưng đứa nhỏ trong lòng bỗng hét toáng lên:
"Mẹ ơi, con nói bao nhiêu lần rồi, con muốn đi vệ sinh, con nhịn không nổi nữa!"
Vương Tĩnh không lập tức đồng ý, mà liếc nhìn bảng giờ khởi hành trước, xác nhận còn thời gian rảnh, sau đó mới dẫn con đi vệ sinh.
Chị ta bế đứa nhỏ đi, để đầu nó tựa lên vai. Nhờ vậy, đứa nhỏ vừa vặn đối diện với tôi.
Nó nhìn thấy tôi, lập tức trợn to mắt, ngây người.
Nó vỗ mạnh vào người Vương Tĩnh, kích động la hét:
"Mẹ! Kẻ xấu tới rồi! Tên xấu xa đó tới rồi!"
"Kẻ xấu nào?"
Vương Tĩnh ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng tôi đã ra tay.
Tôi dùng một tay b ó p lấy mặt chị ta, kéo thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi lạnh lùng nói: "Đúng là có duyên thật, chúng ta lúc nào cũng giải quyết chuyện trong nhà vệ sinh. Lần trước cô ăn chưa đủ no à?"
Đứa nhỏ bị quăng khỏi tay Vương Tĩnh, ngã xuống đất, đau đến mức khóc thét.
Vương Tĩnh giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích, vẫn bị tôi l ô i vào trong.
Thằng bé hoảng loạn, gào khóc: "Có ai không! Có người đanhs mẹ cháu! Cứu với!"
Tôi liếc nhìn xung quanh, thấy trong nhà vệ sinh không có ai, liền đóng cửa lại, khóa trái.
Tôi ném Vương Tĩnh xuống đất.
Trên khuôn mặt chị ta tràn đầy sợ hãi, hoảng loạn bò lùi về phía sau, vội vàng nói:
"Là vợ anh quá kích động thôi! Cô ta bị bệnh t h ầ n k i n h thật đấy! Vì chút chuyện nhỏ này mà n h ả y l ầ u, tôi đền tiền cho anh không được sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn Vương Tĩnh.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh vang lên một tiếng "RẦM!", như thể có người đ á mạnh vào.
Bên ngoài vang lên tiếng quát giận dữ:
"Bên trong kia, ra đây ngay! Nếu là đàn ông thì đừng có đanhs phụ nữ! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, ra ngay lập tức!"