11

Vương Tĩnh ngã xuống đất, nôn mửa.

Cảnh sát rất nhanh đã phá cửa xông vào.

Ngay lúc đó, chồng của Vương Tĩnh đột nhiên tỉnh dậy vì đ a u đớn, gào lên thảm thiết.

Nhìn thấy tình hình bên trong, cảnh sát bên ngoài lập tức chững lại, không dám tiếp tục phá cửa.

“Anh bạn, đừng manh động…” Một cảnh sát bất lực lên tiếng từ bên ngoài, “Có chuyện gì anh cứ nói với chúng tôi, đừng làm chuyện dại dột.”

Vương Tĩnh lau đi vệt nôn vàng ố ở khóe miệng, khóc lóc gào thét: “Cảnh sát, b ắ n chec hắn đi!”

Tôi không thèm để ý bọn họ, chỉ liếc nhìn WeChat, thấy trưởng nhóm đã kéo tôi vào nhóm chat.

Tôi lập tức đăng video của Vương Tĩnh lên nhóm, sau đó gửi liền ba bao lì xì lớn.

Không lâu sau, điện thoại tôi bắt đầu rung liên tục.

Tôi biết, trong nhóm chắc chắn đã nổ tung rồi.

Vương Tĩnh vẫn đang gào khóc: “Mau b ắ n đi! Hắn ngay sau cánh cửa đấy, đ ạ n không xuyên qua cửa được sao?!”

Cảnh sát bên ngoài hốt hoảng: “Cô đừng kích động anh ta! Hơn nữa, nhỡ cô bị trúng đ ạ n thì sao? Anh bạn, dù hai người có ân oán gì, chúng ta cũng có thể ngồi xuống nói chuyện.”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Đừng vội, chị ta tạm thời chưa chec đâu.”

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Tôi đang chờ cuộc gọi từ bệnh viện, tôi đang đợi một phép màu…” Tôi s i ế t chặt điện thoại, thì thào, “Nếu vợ tôi không qua khỏi, tôi sẽ m ó c tim gan chị ta ra, xem xem nó có đen không.”

Cảnh sát bên ngoài sững người, vội vàng hỏi: “Vợ anh đang ở bệnh viện à? Chúng tôi có thể giúp anh liên hệ với bệnh viện. Cô ấy tên gì? Đang ở bệnh viện nào? Có phải là người n h ả y l ầ u hôm nay không?”

“Đúng, chính là cô ấy. Tôi cảm nhận được cô ấy không còn mạch đập nữa… Tôi đang đợi một phép màu…”

“Anh đừng quá lo lắng, không có mạch đập không có nghĩa là không cứu được. Chúng tôi sẽ ngay lập tức liên hệ bệnh viện để hỏi thăm tình hình. Anh đừng kích động, có chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết. Thế này đi, người bị t h ư ơ n g nặng ở cửa cần được đưa đến bệnh viện trước...”

“Hắn đến bệnh viện càng sớm, kết quả xử lý cho anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Bây giờ vẫn còn kịp, đừng phạm sai lầm.”

Tôi thở dài, không còn để ý đến những lời nói bên ngoài nữa.

Bọn họ không hiểu, chỉ cần vợ tôi có chuyện, thì chẳng còn gì đáng để nói cả.

Dù kết cục của tôi có ra sao cũng chẳng còn quan trọng.

Bất chợt, tôi nhớ đến ngày tôi cầu hôn cô ấy.

Cô ấy nói rằng mình đã tiết kiệm suốt một thời gian dài mới có thể mua được một chiếc nhẫn kim cương lớn. Nhưng thực ra không phải vậy, tôi biết cô ấy đã nói dối.

Vợ tôi là một người rất mê tiền.

Ngày lễ, cô ấy không cần quà, chỉ cần tiền mặt.

Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu: 52 tệ.
Chuyển khoản ngày lễ tình nhân: 520 tệ.
Tiền lì xì năm mới: 1314 tệ.

Nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy tiêu xài hoang phí bao giờ.

Cho đến một lần, khi cô ấy đang tắm, tôi cầm điện thoại của cô ấy lên.

Thật ra, tôi không định xem tin nhắn của cô ấy, tôi chỉ muốn mượn mã xác nhận để đăng nhập tài khoản xem phim.

Nhưng rồi tôi nhìn thấy màn hình dừng lại ở ứng dụng ghi chú, tiêu đề là "Quỹ nhỏ vĩnh cửu".

Bên trong có ghi lại chi tiết từng khoản tiền tôi đã chuyển cho cô ấy, và tôi cũng thấy được số tiền mục tiêu—20.000 tệ.

Cô ấy rất tinh nghịch, cô ấy đặt đúng ngày sinh nhật mình làm ngày hoàn thành mục tiêu.

Hôm đó, cô ấy mời tất cả bạn bè thân thiết, cùng nhau đi du lịch ở một khu phong cảnh trên đảo.

Nhưng tôi không ngờ rằng, cô ấy đã lén thông đồng với nhân viên homestay, trải đầy cánh hoa hồng trong phòng, dán kín tường bằng những bức ảnh của hai chúng tôi.

Lúc đó, cô ấy lén nhét vào túi tôi một chiếc hộp nhỏ.

Rồi lại giả vờ ngạc nhiên nhìn tôi, tất cả mọi người cũng sững sờ nhìn tôi chờ đợi.

Tôi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.

Trên nhãn giá còn in con số—vừa đúng 20.000 tệ.

Tôi biết, bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm.

Mọi người xung quanh đang phấn khích nhìn tôi.

Dù tôi không muốn cầu hôn, thì cũng không thể không làm lúc này.

Tôi quỳ một gối xuống, hỏi cô ấy có bằng lòng lấy tôi không.

Dù già đi hay bệnh tật, chúng tôi sẽ bên nhau suốt đời.

Không biết có phải cô ấy đã nhỏ thuốc nhỏ mắt trước hay không, mà nước mắt lưng tròng, diễn xuất trước mặt hội chị em cứ như một nữ diễn viên đoạt giải ảnh hậu.

Thôi được rồi.

Dù sao cũng đã vất vả tiết kiệm hai mươi nghìn tệ, có lẽ dù không muốn khóc thì cô ấy cũng phải khóc thôi.

Cô ấy nhào vào lòng tôi, nghiêng đầu, mỉm cười nói:

Dù có chec, em cũng sẽ bay lượn quanh anh suốt ngày, quấn lấy anh không buông.

Lúc đó, tôi thật ngốc.

Chỉ biết ôm chặt cô ấy, cười ngây ngô.

Lại quên không bắt cô ấy nói xui xẻo ba lần.

12

Tôi đã đánh giá quá cao bản thân.

Cũng đánh giá quá thấp năng lực của cảnh sát.

Tôi cứ nghĩ họ sẽ không dễ dàng phá được cánh cửa này, nhưng không ngờ họ chỉ hé cửa một chút, rồi bất ngờ n é m vào một quả l ự u đ ạ n khói.

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, khói mù mịt dày đặc, tôi không nhìn thấy gì, ho sặc sụa vì khó chịu.

Rầm!

Một tiếng n ổ vang lên, cảnh sát phá sập bức tường cạnh cửa.

Đội thứ hai luồn một chiếc kìm thủy lực khổng lồ vào, kẹp chặt phần dưới của tay nắm cửa rồi hét lớn: “Nhanh lên!”

Cánh cửa bị bật tung.

Tôi bị cảnh sát đ è xuống đất.

Dù tôi có không cam lòng thế nào đi nữa, thì trước guồng máy nhà nước, tôi vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối.

Cả bọn bị cảnh sát lôi ra ngoài.

Vương Tĩnh đứng bên cảnh sát, khóc lóc kể tội tôi.

Nhìn chị ta, tôi không nhịn được mà bật cười.

Tôi cười đến điên dại.

“Cảnh sát đến sớm quá, cô vẫn chưa chec, vậy tôi chưa đủ điều kiện để bị kết án nặng nhất. Nhưng không sao, tôi sẽ luôn dõi theo cô. Đợi ngày tôi ra toò, tôi sẽ lấy m ạ n g cả nhà cô! Tôi muốn các người mỗi ngày đều phải thức dậy trong ác mộng, mỗi ngày đều lo sợ tôi được thả sớm. Chỉ cần tôi còn sống, các người sẽ không dám ngủ yên!”

Vương Tĩnh hoảng loạn nhìn tôi, ôm chặt lấy cảnh sát, vừa khóc vừa hét lên: “Các anh thấy không?! Hắn điên rồi! Mau b ắ n chec hắn đi!”

Biểu cảm kinh hãi của chị ta khiến tôi càng hưng phấn.

Tôi lại không nhịn được, phá lên cười điên cuồng.

Tôi bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.

Dù bị đưa đến đồn, bị thẩm vấn, tôi vẫn không ngừng cười.

Cảnh sát ghi chép hỏi tôi cười gì, bảo tôi hợp tác điều tra.

Tôi nói tôi không hợp tác.

Tôi sẽ ra too.

Và khi đó, tôi sẽ giết cả nhà bọn họ.

Dù tôi có chết ở đây, dù tôi có phải nhảy xuống từ chỗ này, tôi cũng sẽ không hợp tác.

Một cảnh sát bên cạnh thở dài, lấy điện thoại ra và đưa đến trước mặt tôi.

Trên màn hình là một cuộc gọi video.

Tôi sững người.

Tôi nhìn thấy vợ mình đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt mở mắt.

“Vợ anh đã được cứu sống rồi. Hợp tác điều tra đi, sớm ra ngoài mà chăm sóc cô ấy.”

Tôi chec lặng.

Nhìn vào màn hình, cuối cùng tôi không kìm được mà bật khóc, khóc như một đứa trẻ.

Tôi nói: “Được! Tôi nhất định sẽ hợp tác!”



Vương Tĩnh chỉ bị thương nhẹ, còn chồng chị ta bị thương ở mức độ nhẹ.

Theo quy định, tôi đáng lẽ sẽ bị phán ba năm tù trở xuống.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, gia đình Vương Tĩnh lại đưa ra đơn bãi nại.

Tôi không thể chấp nhận điều đó.

Không đời nào tôi chịu bồi thường cho gia đình chị ta.

Cho đến khi luật sư gặp tôi và nói rằng nhà tôi không hề phải bồi thường tiền.

Tôi ngờ vực hỏi luật sư:

“Chuyện này là sao?”

Luật sư nói: “Tình hình bây giờ thế này, theo những gì tôi tìm hiểu được, Vương Tĩnh cực kỳ sợ anh ra tòo t r ả t h ù. Ban đầu chị ta định bán nhà rồi chuyển đi. Nhưng giá nhà trong khu chị ta giảm mạnh, nếu muốn bán gấp, chị ta phải chịu lỗ 600.000 tệ.”

Tôi ngạc nhiên nói: “Chị ta sao có thể ích kỷ thế chứ? Chị ta chuyển nhà mà có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi tìm chị ta cũng đâu có dễ dàng gì!”

“Anh đừng có lạc đề! Quan trọng là bây giờ chị ta tiếc số tiền đó, nên muốn thương lượng với anh, mong rằng mọi chuyện có thể dừng lại ở đây.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Chị ta không đòi anh bồi thường viện phí. Với lại, đoạn video của chị ta bị lan truyền rộng rãi, gần như ai trong vùng cũng biết. Chỉ cần chị ta bước ra khỏi nhà, người ta sẽ xì xào: ‘Nhìn kìa, đó là con nhỏ ăn c*t đó!’”

Tôi không nhịn được cười.

Tôi thích cách mọi người gọi chị ta.

Luật sư nghiêm túc nói: “Giờ danh tiếng chị ta đã thối nát, cả chị ta và chồng cũng bị anh đanhs. Đúng là vợ anh bị thương nặng hơn, nhưng hiện tại, ai cũng biết cô ấy bị oan. Gia đình Vương Tĩnh hy vọng có thể chấm dứt chuyện này. Lấy oán báo oán, đến bao giờ mới dứt?”

Tôi trầm tư suy nghĩ.

Thấy tôi cân nhắc, luật sư chân thành nói: “Coi như vì vợ anh, sớm được ra ngoài chăm sóc cô ấy. Nếu có thể nhận á n t r e o, đó là kết quả tốt nhất rồi. Nếu anh ép chị ta đến đường cùng, chị ta có thể chấp nhận lỗ 600.000 tệ chỉ để đẩy anh vào toò.”

Tôi hỏi: “Căn hộ đó, chị ta mua bao nhiêu tiền?”

“Nghe nói là 3 triệu tệ.”

“Hiểu rồi. Tôi đồng ý với điều kiện của họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play