Tác giả: Thi Hoè
Edit: Cá Mắm Thơm
Sau một giấc ngủ vùi mê man, khi mặt trời đã khuất sau ngọn đồi cao, Thẩm Bất Độ mơ màng tỉnh dậy từ cơn mộng dài, nhất thời anh gần như không phân biệt được mình đang ở đâu, nơi đây là thực tại hay mơ ảo. Bên tai vẫn vang vọng tiếng gió rít gào xé toạc không gian, cơ thể mông lung tựa như vẫn đang rơi uống không ngừng , không ngừng——
"Loảng xoảng!"
Đúng lúc này, từ ngoài sân bỗng truyền đến một tiếng động chói tai vô cùng, kéo Thẩm Bất Độ từ cơn mê mị trở lại thực tại. Con ngươi anh khẽ co rút, ánh mắt dần dần lấy lại được sự tỉnh táo. Anh chậm rãi ngồi dậy, day day hai bên huyệt thái dương âm ỉ đau nhức, cau mày nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hướng về nơi tiếng ồn ào phát ra.
Âm thanh vừa rồi nghe chắc chắn không phải là ảo giác. Tiếp đó, một loạt những âm thanh va chạm nặng nề khác vang lên liên hồi, kèm theo một giọng nói ồm ồm ngang ngược đầy kiêu ngạo:
"Người đâu? Còn dám trốn mãi không chịu ló mặt sao? Tao mà nổi nóng thì đừng trách không khách khí!"
Thẩm Bất Độ bước xuống giường, đi về phía gian ngoài. Vừa mới đẩy cửa ra, anh đã bị Tống Dịch Phàm vội vàng chặn lại.
"Thẩm công tử mau quay vào phòng! Đừng ra ngoài!"
Thẩm Bất Độ khẽ cau mày: "Chuyện gì vậy? Tiếng động vừa rồi là của ai gây ra?"
"Là người của Cuồng Lang Bang." Tống Dịch Phàm không kịp giải thích nhiều, chỉ nhanh chóng nhét Nguyễn Nhuyễn vào tay anh, thần sắc khẩn trương dặn dò: "Thẩm công tử và Nguyễn Nhuyễn cứ ở yên trong phòng, ngàn vạn lần đừng ra ngoài!" Dứt lời, hắn lập tức chạy vội ra phía trước sân.
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tống Dịch Phàm, mím môi cắn chặt ngón tay trắng nõn, đôi mắt to tròn ngập nước, như thể sắp chực trào khóc đến nơi. Nhìn dáng vẻ đáng thương hết sức của đứa nhỏ, Thẩm Bất Độ có chút không đành lòng. Anh vươn tay ra, Nguyễn Nhuyễn lập tức như tìm được chỗ dựa, nhào ngay vào lòng anh.
"Cuồng Lang Bang là ai?" Thẩm Bất Độ khẽ vỗ lưng đứa nhỏ, trầm giọng hỏi. "Bọn chúng đến đây làm gì?"
"Chúng đến thu phí bảo kê." Nguyễn Nhuyễn hít hít mũi, giọng nói lí nhí.
"Bọn chúng ở ngay trên đỉnh núi bên cạnh, cứ cách một thời gian lại đến phá rối một lần. Chúng nói cả ngọn núi này đều thuộc về chúng, nếu không nộp tiền thì sẽ đuổi hết tất cả chúng ta ra ngoài..."
Thẩm Bất Độ trong lòng coi như đã minh bạch. Hẳn đây là một bang phái côn đồ cường đạo, những kẻ lưu manh chuyên cướp giật nơi núi rừng, có lẽ thấy Chân Thiện Tông ít người, yếu thế, dễ bị bắt nạt nên bọn chúng xem họ như đàn cừu béo, chỉ chờ kéo vào chuồng mà vặt sạch lông không thương tiếc.
Tình trạng như vậy ở Bắc Hoang hoàn toàn không có gì lạ. Dù sao đây vốn nổi tiếng là vùng đất hoang dã, nơi lẩn trốn của những kẻ tội ác chồng chất. Ở đây không có quy tắc, không có trật tự, không có công bằng hay chính nghĩa, càng không tồn tại cái gọi là “phong thái quân tử”, giữ vững đạo đức, chuẩn mực xã hội, và đừng mơ sẽ có những tâm hồn cao thượng, lễ nghĩa xuất hiện.
Nơi này không giống như Thượng Linh Giới — nơi bên ngoài có vẻ tươm tất, hoàn hảo nhưng bên trong đã mục ruỗng, nát bấy, mọi điều xấu xa đều được che đậy bằng một lớp bọc giả nhân giả nghĩa. Ngược lại với Bắc Hoang, quy luật cá lớn nuốt cá bé được phát huy tới cực điểm đến mức tàn nhẫn, cướp bóc và giết chóc công khai không che đậy trở thành phương thức duy nhất mà kẻ mạnh dùng để sinh tồn.
***
Thẩm Bất Độ cùng Nguyễn Nhuyễn im lặng một lúc, rồi đồng thời quay đầu nhìn đối phương, nói: “Đệ/Huynh ở yên trong phòng, đừng nhúc nhích, ta/đệ sẽ quay lại ngay.”
Thẩm Bất Độ: "..."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Nguyễn Nhuyễn tròn mắt, vội vàng túm chặt vạt áo Thẩm Bất Độ, như sợ hắn thật sự chạy đi: “Huynh định làm gì? Bọn chúng hung dữ lắm đó, nếu chúng đánh huynh thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Bất Độ không ngờ có một ngày mình lại được một đứa trẻ bốn tuổi căn dặn phải cẩn thận. Trong lòng thấy buồn cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa nhỏ: “Vậy còn đệ, đệ định làm gì? Nếu bọn chúng hung dữ như vậy, đệ không sợ sao?”
“Đệ tất nhiên sợ.” Nguyễn Nhuyễn lí nhí nói, “Nhưng đệ còn lo cho Tống thúc, và cả ca ca, tỷ tỷ hơn……”
“Ta cũng lo lắng.” Thẩm Bất Độ bắt chước giọng điệu của cậu bé, nhỏ giọng khẽ thương lượng, “Vậy chúng ta chỉ lặng lẽ đi xem một chút thôi, sẽ không làm phiền đến bọn họ đâu, được không?”
Nguyễn Nhuyễn nghe vậy, lập tức gật đầu thật mạnh: “Được!”
Thẩm Bất Độ nhẹ bế Nguyễn Nhuyễn lên, đẩy cửa bước ra sân trước.
Lúc này, trong sân ngoại trừ mấy người của Chân Thiện Tông ra, còn có bốn tên đàn ông hung tợn từ Cuồng Lang Bang đến. Mỗi người đều cao lớn, trên đầu đội mũ làm từ da sói, trên mũ còn treo những chiếc răng thú nhọn hoắt làm trang trí. Kẻ cầm đầu có đôi mắt híp lại, chân phải giẫm lên hàng rào gỗ cũ đã bị mục nát bởi sức mạnh thời gian, tay gã đang vung vẩy cây lang nha bổng¹ nặng trịch. Đám gà mái già trong sân bị dọa đến mức kêu quang quác, chạy tán loạn vào góc chuồng trốn, co rụt cánh run bần bật. Tình cảnh có thể nói là loạn cào cào như gà bay chó sủa.
( ¹ Lang nha bổng là một thứ binh khí thời cổ, tạm dịch là 'chùy gai' )
“Các vị đại ca,” Tống Dịch Phàm cười niềm nở, khách khí hỏi, “Mới hôm trước các vị đã tới một lần rồi mà? Lần này đến đây tiếp là có chuyện gì sao?”
“Bớt giả ngu đi.” Tên mắt híp khịt mũi khinh khỉnh, xem thường nói: “Đến hạn nộp phí bảo kê rồi, mau đem tiền ra mau, bọn tao không có thời gian ở lại đây dây dưa với tụi mày.”
“Chuyện này… Hôm truước đó chẳng phải chúng tôi vừa mới nộp rồi sao?” Tống Dịch Phàm xoa xoa tay, thấp thỏm hỏi, “Chẳng lẽ các vị nhớ nhầm?”
“Bớt lắm lời!” Một tên khác trong nhóm vẻ mất kiên nhẫn, giơ tay chỉ vào hắn mà uy hiếp quát, “Có nộp hay không? Không nộp thì để bọn tao đập nát tất cả đống này cho tụi mày xem!”
“Lấy tiền cũng phải có giới hạn thôi.” Lý Tinh Vũ người vốn lẽ có tính cách rụt rè, nhưng khi đối diện với đám cường đạo tặc này lại chẳng hề sợ hãi, hay cúi đầu khép nép. Cậu ta lạnh lùng nhìn thẳng bọn chúng, thấp giọng nói, “Tiền đưa hết cho các ngươi rồi, bọn ta lấy gì mà ăn, lấy gì mà sống?”
“Tao đây cóc có quan tâm tụi bay sống dở chết dở ở góc đâu, chết đói, chết khát ở xó nào!” Tên mắt híp mất hết kiên nhẫn, bước mạnh vài bước, đưa tay chộp lấy cổ áo của Lý Tinh Vũ, "Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt ——”
Bỗng lúc ấy, một tiếng rít sắc lẹm chợt tràn ra, lạnh lùng xé toạc gió, vút thẳng qua không khí lao tới với tốc độ chóng mặt, âm thanh xoẹt đến bên tai!
Tên mắt híp giật bắn mình, vội vàng rút tay về nhanh nhất có thể. Gần như ngay tức khắc, một thanh đao dài bay sượt qua thân thể hai người, cắm phập vào cọc gỗ đối diện một cách chắc chắn, đâm sâu đến tận chuôi, cảm tưởng như chỉ cần ai ăn trọn một cú là người đó phải đi gặp ông bà ngay.
Tên mắt híp giật giật mí, quay đầu lại thì gã nhìn thấy ngay một vệt quang màu đỏ chói loá cả mắt. Co ngươi gã chợt sắc lạnh, nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Con nhãi chết tiệt, lại là mày!!!”
“Ngươi kêu bà cô đây làm gì?” Nhiếp Vi Ngọc cười nhạt, bước lên rút thanh đao cắm khỏi cọc gỗ. “Bốp” một tiếng chớp nhoáng, tên mắt híp đã cảm nhận rõ ràng một lưỡi đao bóng loáng dí sát ngay chóp mũi gã.
Tiếng đao rung lên giòn tan, lanh lảnh như âm thanh pháo hoa bùng nổ rền vang . Nhiếp Vi Ngọc nhướn mày, cười lạnh: “Lần trước rách quần đã khâu lại chưa? Có phải vẫn chưa ưng nên giờ vội vàng chạy tới đây vì muốn mất mặt thêm lần nữa ư?”
Mắt híp lập tức mặt sa sầm.
Giữa vô vàn những môn phái nhỏ bé, Chân Thiện Tông là một trong những phái nhỏ nhất mà bọn chúng thường đến thu tiền bảo hộ, vừa nghèo lại vừa yếu, như một lớp giấy mỏng mà ai cũng có thể chọc thủng thành vô số lỗ lớn. Ấy thế mà trong môn phái này lại có hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, lớn thêm vài năm nữa thôi là chắc chắn sẽ trở thành những đại mỹ nhân vạn dặm khó tìm.
Vậy nên từ lần đầu tiên đến đây, bọn chúng đã có ý định bắt trói đôi tỷ muội này đem về Cuồng Lang Bang, nhưng khổ nỗi Nhiếp Vi Ngọc và tên nhóc Lý Tinh Vũ kia lại biết chút võ công, không dễ dàng đối phó. Vả lại, những người còn lại trong môn phái đều rất liều mạng che chở bọn họ, luôn thể hiện rõ thái độ rằng “Tiền có thể lấy, nhưng người thì đừng mơ! Nếu dám ép buộc, vậy cùng lắm thì đồng quy vu tận!” Thế nên, gã mắt híp đành phải từ bỏ ý định.
Gã không ngu, biết rõ nếu cố chấp muốn cá chết lưới rách thì sau cùng cũng chẳng có lợi lộc gì cho cam. Vì vậy nên từ đó trở đi, mỗi lần đến đây, gã cũng chỉ lấy tiền rồi rời đi.
Ai ngờ lần này gã đã không muốn gây chuyện rồi, thế mà cái con nhãi chết tiệt Nhiếp Vi Ngọc kia lại không biết điều. Lần trước chỉ tiện tay sờ cằm Cố Yên Vũ một lần và trêu đùa vài câu, ai ngờ con nhãi này lập tức nổi điên, vung đao chém rách quần gã ngay tại chỗ, khiến gã trở về bị huynh đệ, anh em trong phái cười nhạo suốt mấy ngày trời!
Không nhắc thì thôi vừa nhắc lại chuyện này, lửa giận trong gã lập tức bùng nổ. Mắt hí nở nụ cười dữ tợn, bước lên một bước: “Con nhóc thối, mày thật sự ch rằng tao không làm gì được mày phải không?”
Tống Dịch Phàm thấy ánh mắt bọn đàn ông kia không ổn, hớt hải xông lên chắn trước mặt, che chở bọn trẻ sau lưng. Hắn cố nặn ra nụ cười, liên tục xua tay: “Các vị, xin bớt giận! Trẻ con không hiểu chuyện lớn, đừng chấp nhặt với bọn nó…”
Đang tron coơn hừng hực lửa giận, gã mắt híp nào có kiên nhẫn nghe hắn luyên thuyên? Gã nhấc mạnh chân đạp một cái: “Cút!”
Tống Dịch Phàm tựa như một con diều đứt dây, lập tức bị đá bay ra xa mấy trượng, rầm một phát rơi xuống đất.
“Tống thúc!!”
Lý Tinh Vũ và mọi người hoảng hốt lao tới, vội vàng đỡ hắn dậy. Mắt híp không phải người bình thường, gã có tu vi, mà cú đá này lại nhằm để l trút giận, nên không có một chút nương tay nào. Tống Dịch Phàm bị đá trúng ngực, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng lập tức trào ra một dòng máu đỏ thẫm.
Hắn chỉ là một người bình thường, ăn một cú đá như vậy khiến lục phủ ngũ tạng như đảo lộn quay một vòng, đau đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng hít sâu để lấy lại hơi thở. Được nâng dậy rồi, động tác đầu tiên của hắn không phải kiểm tra vết thương mà là đẩy ba đứa nhỏ ra sau, dùng ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có để ra hiệu cho chúng đừng manh động. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn mắt hí, nở một nụ cười đầy nịnh nọt: “Đại, đại ca, xin bớt giận… Khụ, tiền chúng ta có, đây, xin giao cho ngài…”
Hắn run rẩy móc từ trong ngực ra một túi tiền nặng trịch, cố nén đau bước lên, khom lưng hai tay dâng lên. Người đàn ông trung niên cả người lấm lem bụi đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính máu đen, vậy mà vẫn cúi đầu, cười lấy lòng một cách khiêm nhường.
Dáng vẻ này không có gì đẹp đẽ, nhưng ba đứa nhỏ nhìn thấy lại chỉ cảm thấy cay cay nơi sống mũi, hốc mắt nóng lên, nắm chặt tay đầy phẫn nộ.
Mắt híp thấy túi tiền căng phồng, lại nhìn bộ dạng thảm hại của Tống Dịch Phàm, lửa giận trong lòng cũng nguội đi một nửa. Hắn lười dây dưa thêm với đám người này, phất tay ra hiệu cho đồng bọn rời đi.
Chỉ đến khi bọn chúng hoàn toàn đi khuất, những người còn lại của Chân Thiện Tông mới thở phào nhẹ nhõm. Họ vội vàng dìu Tống Dịch Phàm vào trong phòng. Lý Tinh Vũ chạy như bay đi lấy hòm thuốc, nhưng trong lòng hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, không biết phải lấy loại thuốc nào.
Ngay lúc hắn đang bối rối, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
“Có Thủy Vận Đan và Bạch Ngọc Cao không?”
Lý Tinh Vũ ngẩng đầu, thấy Thẩm Bất Độ đang cúi xuống hỏi, theo bản năng đáp: “Có!”
“Cho uống ba viên Thủy Vận Đan, sau đó dùng Bạch Ngọc Cao bôi lên vết thương.” Thẩm Bất Độ bình tĩnh nói, “Đừng hoảng, thương thế không nghiêm trọng lắm, uống thuốc rồi sẽ đỡ.”
Lý Tinh Vũ lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghi ngờ đơn thuốc của Thẩm Bất Độ có đáng tin hay không. Hắn vội vàng làm theo, nhanh chóng lấy thuốc ra cho Tống Dịch Phàm uống.
May mắn thay, sau khi uống thuốc, sắc mặt Tống Dịch Phàm quả nhiên khá hơn không ít. Hắn lần lượt vỗ nhẹ tay bọn trẻ, ra hiệu rằng mình không sao, bảo bọn chúng đừng lo lắng.
Nhếp Vi Ngọc thì vừa tự trách vừa tức giận: “Lần sau bọn chúng còn dám tới, ta nhất định không tha!”
“Ai da…” Tống Dịch Phàm ho khan một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn nàng như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, “Tiểu tổ tông à, ngươi còn giận à? Ta nói thật nhé, tính tình của ngươi cần sửa đổi đấy. Thực ra, tên đó nói cũng không sai… Bọn chúng không phải không làm gì được chúng ta. Chúng không ra tay thật chỉ vì còn muốn vơ vét từ chỗ chúng ta mà thôi. Nếu chọc giận bọn chúng đến mức mất hết kiên nhẫn, e rằng cả môn phái chúng ta cũng không đủ cho bọn chúng nghiền nát đâu.”
Nhếp Vi Ngọc cau mày, định phản bác, nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua từ cửa vang lên:
“Dịch Phàm nói rất đúng.”
Mọi người cùng kêu lên: “Trọng bá!”
Trọng bá tập tễnh bước đến trước mặt Nhếp Vi Ngọc, lắc đầu thở dài:
“Tính khí của ngươi vẫn không chịu thu liễm, sớm muộn gì cũng rước đại họa.”
Nhếp Vi Ngọc cứng cổ: “Ta—”
“Ta biết ngươi ỷ vào việc mình có chút bản lĩnh nên không xem đám người đó ra gì. Nhưng song quyền khó địch tứ thủ, ác hổ còn sợ bầy sói, đạo lý này ngươi không hiểu sao?” Trọng bá liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu nghiêm khắc, “Huống chi, ngươi vẫn chỉ là một con hổ con, răng nanh còn chưa mọc đủ đâu.”
Nhếp Vi Ngọc cắn răng, siết chặt nắm tay.
“Không mềm yếu trước kẻ thù, muốn bảo vệ đồng đội, đó là điều tốt. Nhưng ngươi cũng phải học cách nhẫn nhịn và linh hoạt thích ứng.” Trọng bá nói, “Dịch Phàm không sai. Cuồng Lang Bang chưa ra tay thật sự là vì chúng vẫn muốn tiếp tục vơ vét từ chúng ta. Chúng có khoảng hai trăm người, nếu một ngày nào đó cả bọn kéo đến Chân Thiện Tông, ngươi nghĩ chỉ với thanh đao trong tay ngươi, có thể bảo vệ được bao nhiêu người?”
Nhếp Vi Ngọc im lặng một lúc, rồi bất ngờ ngẩng đầu nói:
“Ta biết mình hành động bốc đồng, khiến Tống thúc bị thương, đó là lỗi của ta. Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ mãi chịu sự chèn ép của chúng sao?”
“Lần trước hắn muốn chiếm tiện nghi của Yên Vũ, lần này lại định động thủ với Tinh Vũ. Chẳng lẽ ta chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì sao!?” Nhếp Vi Ngọc gằn từng chữ, “Chúng ta càng yếu đuối, càng dễ bị bắt nạt, chúng sẽ càng lấn tới, ngày càng không coi chúng ta ra gì!”
Trọng bá nhìn nữ hài quật cường trước mặt, đôi mắt đỏ hoe vì phẫn uất. Ông thở dài, thần sắc đột nhiên có chút mỏi mệt:
“Ngươi nói không sai. Nhưng, hài tử à, chúng ta không có cái vốn để cứng rắn.”
Không khí chợt trầm xuống.
Đúng vậy. Không ai muốn bị chèn ép, không ai muốn mãi mãi cam chịu, nhưng hiện thực chính là—bọn họ quá yếu.
Một môn phái nhỏ chưa đến mười người, giữa cơn phong ba bão táp còn khó lòng tồn tại, lấy đâu ra tư cách chống lại một thế lực hơn trăm người như Cuồng Lang Bang?
Nhếp Vi Ngọc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ta đi luyện đao.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại. Cố Yên Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thẩm Bất Độ đứng trước cửa, cảm nhận bầu không khí nặng nề đang bao trùm trong phòng, nhẹ nhàng nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại lão: ...Mới bốn chương đã cảm thấy mình sắp hóa cá mặn rồi...
Tác giả (nắm cổ áo, liều mạng lay động): Đại lão đừng cá mặn nữa! Mau đứng lên thăng cấp! Vả mặt! Báo thù! Làm gắt lên!!!
Đại lão: ...