Tác giả: Thi Hoè
Editor: Cá Mắm Thơm
Beta: Ta Ngã Sư Nghễ
Bóng đêm bao phủ cả màn trời, một trận tuyết lớn che lấp rơi như trút xuống, trùm kín khắp mặt đất một lớp dày đặc màu trắng xoá. Phía xa kia, ánh đèn dầu màu vàng kim chập chờn lấp loé một quầng sáng lộng lẫy, dường như vẫn có thể nghe phong thanh tiếng nói cười vui vẻ.
Lúc ấy, trên vách núi đá cao, gió lạnh rít gào như cơn cuồng nộ, những bông tuyết lạnh lẽo dữ dội quật mạnh vào thân, khiến người ta không tài nào mở mắt.
“Khanh ——”
Giữa cái lạnh thấu xương của từng đợt tuyết rơi trong màn đêm mù mịt, có ánh sáng quang kiếm chợt lóe lên. Thẩm Bất Độ nghiêng người tránh đi một nhát kiếm đang lao tới, nhưng khi nhìn rõ được khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, đại não anh bỗng chấn động mạnh: “Ngươi ——”
Người kia không đáp, ánh kiếm tràn ngập sát ý u ám lại một lần nữa ập đến!
Âm thanh "phụt" khẽ vang lên, nhỏ đến mức hoà lẫn vào cả tiếng tuyết rơi, mũi kiếm đâm xuyên da thịt, máu tươi phun trào ra, nhỏ từng giọt đỏ thẫm xuống nền tuyết trắng, kiều diễm tựa như một đóa sen ánh lửa rực cháy giữa đêm đông mịt mù.
“Sư phụ.”
Người nọ nắm chặt chuôi kiếm, những ngón tay thon dài đẹp đẽ nhưng đầy lực đạo, làn da tái nhợt lạnh lẽo không một chút hơi ấm.
“...... Thật xin lỗi.”
***
Giữa trưa, mặt trời chói chang trên đầu.
Ánh nắng gay gắt thiêu đốt cả vùng đất khô cằn gần như bốc khói, cạnh đó có một hồ nước đã cạn mất một nửa, mấy con cóc trốn dưới khe đất nứt nẻ chỉ biết bất lực yếu ớt kêu lên, hòa vào trong tiếng ve râm ran văng vẳng trên những tán cây xa xa.
Thẩm Bất Độ nằm bất động bên vệ đường, chăm chú nhìn một con chim trọc đầu đang chầm chậm bay trên bầu trời. Trôi qua một lúc lâu, rốt cuộc xác nhận được một chuyện ——
Anh đã tái sinh, sau cái chết thảm khốc tưởng chừng như chỉ vừa mới đây.
Thẩm Bất Độ, người mà tiếng tăm lừng lẫy khắp giới tu chân, có lẽ không một ai không biết, không một ai không nghe. Được mệnh danh là một đại lão đỉnh cao với vô số hào quang chói loà rực rỡ khiến người ta mù mắt, theo đó là không ít những truyền thuyết:
Năm16 tuổi nhất chiến thành danh, tài năng bộc lộ; năm 20 tuổi kế nhiệm chức chưởng môn Thiên Nhai Thương Hải Môn, oanh tạc chấn động người trong giới; khi 25 tuổi dẫn đầu các môn phái tu tiên đánh lui Ma tộc, được tôn sùng là Tiên Nhân; và lúc 26 tuổi trở thành người đứng đầu bảng Phong Vân, xứng danh cao thủ đệ nhất thiên hạ——
Uy danh hiển hách, nổi bật vô song, ở Tu chân giới, về cả danh vọng và địa vị, không tìm được ai có thể sánh bằng, là độc nhất vô nhị, chỉ có một chứ không hai.
Nhưng tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa, vì vào đêm giao thừa năm anh 28 tuổi, anh bị sát hại.
Bị chính người đệ tử đầu tiên mình dốc lòng bồi dưỡng, bị người anh em đã cùng chung sống lớn lên từ nhỏ, bị tri kỷ mà anh coi là người bạn thân nhất, hợp sức giết chết.
Một đời đã qua, những huy hoàng phồn hoa, những ồn ào náo nhiệt dần dần tan biến vào hư vô quên lãng như thủy triều rút xuống, chỉ còn lại một đoạn ký ức như đúc ra từ sắt, khắc sâu trong tâm trí anh, từng cảnh từng cảnh tựa như một thước phim tua ngược được tái hiện không ngừng ——
Giữa đêm âm u tĩnh mịch, ánh sáng từ quang kiếm loé lên, chém thẳng vào mặt. Bão tuyết cuồng phong thịnh nộ quét qua đỉnh núi, sát trận cổ xưa nhuốm màu máu tươi, những khuôn mặt méo mó dữ tợn, xa lạ đến mức không thể phân biệt......
Có lẽ do tiết trời quá nóng, Thẩm Bất Độ chợt cảm thấy tức ngực khó thở. Anh khẽ thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục để mình nằm bên vệ đường, chờ đợi bị cái nắng gay gắt nướng chín thành một con cá khô.
Lúc vừa khôi phục ý thức, Thẩm Bất Độ đã nhận ra đây không phải thân xác của mình. Chủ nhân của thân thể này vừa mới chết không lâu, cơ thể vẫn còn chút hơi ấm. Anh không biết nguyên do tại sao, hồn phách mình trong lúc mơ màng lại nhập vào thân xác người lạ.
Nếu là những người khác, có lẽ khi đang ở đỉnh vinh quang mà bất ngờ ngã xuống đáy vực sâu, rồi lại bất ngờ có cơ hội may mắn sống lại, chắc hẳn sẽ vui sướng đến phát cuồng, chỉ hận không thể lập tức vùng dậy, trả thù nợ máu, nghiền nát kẻ phản bội dưới chân, làm nên một trận huyết chiến báo thù oanh liệt bùng nổ tan tác.
Nhưng Thẩm Bất Độ không có ý định này.
Anh chỉ cảm thấy rất vô vị.
Người ta luôn nói rằng Thẩm Bất Độ là kẻ đứng đầu tối cao nhất thiên hạ, là người có tất cả mọi thứ —— tu vi, địa vị, danh vọng, tài phú, cơ duyên…… Mọi điều đều đạt đến cực hạn, những thứ ấy đều chạm đến đỉnh cao mà người khác dù cả đời cũng không thể với tới. Anh từng cảm thấy cuộc đời anh xem như cũng không tệ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới rằng kết cục của mình lại thảm hại như vậy.
Nhân tâm nan trắc, thế sự vô thường. Lòng người khó đoán, đời dễ đổi thay.
Hay phải nói rằng, ông trời không trao ai tất cả, cũng không lấy của ai tất cả, khi một người nhận được thứ gì đó, nhất định phải đánh đổi một thứ khác thì mới là công bằng?
Người anh bây giờ vô cùng mệt mỏi, hô hấp ngày một càng khó khăn, cổ họng khô rát như bị thiêu đốt. Thân thể hiện tại này của anh vốn chỉ là một người bình thường, không có linh căn, chưa từng trúc cơ, chưa từng kết đan, trên người dường như còn có những vết thương cũ. Giờ lại bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt quá lâu, gần như sắp hấp hối.
Nhưng mà…… như vậy cũng tốt.
Thẩm Bất Độ thầm nghĩ.
Dù sao anh cũng không có chút hứng thú sống lại một lần nữa. Chi bằng cứ chết sớm một chút, giúp cho chủ nhân ban đầu vốn là của thân xác này an nghỉ, cả hai đều vui vẻ.
Càng nghĩ, anh lại càng thoải mái thả lỏng cơ thể lẫn tinh thần, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, toàn tâm toàn ý chờ đợi cái chết đến gần, chờ đợi mình nhập bước chân vào quỷ môn quan.
***
“Tống thúc, huynh ấy còn bao lâu nữa mới tỉnh?”
“Vị công tử này đã hôn mê ba ngày, nhưng sau khi dùng thuốc chữa thì vết thương đã có chuyển biến tốt. Ta đoán hôm nay có thể sẽ tỉnh lại.”
“Tinh Vũ ca ca, huynh ấy lớn lên đẹp thật đó, lông mi dài quá!”
“Ây…… Tam Bảo, đừng chạm vào người ta, coi chừng làm phiền——”
Thẩm Bất Độ đã thực sự bị làm phiền.
Anh chỉ cảm thấy bên tai cứ có tiếng người cứ rì rầm nói chuyện, vô cùng ồn ào. Hàng mi cũng bị chạm vào khiến anh thấy ngứa ngáy, vậy nên dứt khoát mở mắt ra.
Trước mắt, ba cái đầu đồng loạt giật mình lùi lại vì kinh ngạc, rồi ngay sau đó, trên mặt họ nở nụ cười vui mừng rạng rỡ, đồng thanh nói:
“Ngươi/Huynh tỉnh rồi!”
Thẩm Bất Độ thần sắc không đổi, trong một hơi thở đã nhanh chóng quan sát ba người xa lạ trước mặt:
Người đàn ông lớn tuổi nhất trên người mang theo mùi thảo dược đạm bạc, trên kẽ tay còn sót lại chất lỏng màu xanh lục của thực vật, vừa thấy anh mở mắt liền lập tức đưa tay muốn bắt mạch cho anh, hẳn là một vị y sư.
Thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi có thần thái hơi căng thẳng, nhưng sắc mặt hồng hào, đôi mắt trong trẻo, tinh thần căng tràn, bàn tay có vết chai mỏng, nhìn ra được là người đã luyện võ nhiều năm.
Đứa trẻ nằm bên gối anh trông chỉ khoảng bốn, năm tuổi, nhưng nói năng rõ ràng, vẻ mặt linh động, ánh mắt có sự thông minh hiểu biết vượt xa so với độ tuổi, hoặc là xuất thân từ một gia đình phú hào từ nhỏ được nuôi dưỡng bồi bổ bằng thiên tài địa bảo, hoặc là —— đứa bé này không phải người bình thường.
Cả ba người hoàn toàn không biết rằng chỉ trong một khoảnh khắc chạm mắt, bản thân đã bị người này nhìn thấu. Bọn họ chỉ đơn giản là vui mừng vì người thanh niên trước mặt đã tỉnh lại.
Tống Dịch Phàm thu tay về, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cười nói:
“Tỉnh lại là tốt rồi! Thế nào rồi? Trên người còn chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì đó không?”
Hắn một hơi hỏi vài câu liến thoắng, giọng nói mang theo sự quan tâm ân cần, chân thành mà không giả tạo.
Tuy rằng sống sót không phải là điều Thẩm Bất Độ mong muốn, nhưng với giáo dưỡng và tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ vô cớ phát giận với những người dành thiện ý cho mình. Vì thế, anh khẽ cười, thấp giọng đáp:
“Ta không sao. Là các ngươi đã cứu ta sao? Đa tạ.”
Tống Dịch Phàm liên tục xua tay, nghe giọng nói của anh có chút khàn, liền bảo người thiếu niên đi rót nước cho anh.
Thiếu niên ấy lập tức nhanh nhẹn đi làm, khi quay trở về liền phát hiện Thẩm Bất Độ đã ngồi dậy trên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, nhất thời có chút bối rối không biết nên làm gì, suýt nữa làm rơi đổ nước trong ly. Cậu ta đỏ mặt, đưa nước qua, khẩn trương nói:
“Mời... mời dùng.”
Thẩm Bất Độ nhận lấy nước, khẽ gật đầu cảm ơn, rồi cụp mắt xuống không nhìn cậu nữa. Lúc này, thiếu niên mới bớt căng thẳng, ngón tay siết nhẹ góc áo, lặng lẽ thở ra một hơi.
So với thiếu niên rụt rè nội tâm thẹn thùng khi đối diện với người lạ, đứa trẻ bên cạnh lại hoạt bát và bạo dạn hơn nhiều.
Nó dùng đôi ngón tay mũm mĩm, lần lượt chỉ vào ba người, giọng non nớt giới thiệu:
“Ta tên Nguyễn Nhuyễn, nhũ danh¹ Tam Bảo, năm nay bốn tuổi. Đây là Lý Tinh Vũ ca ca, còn đây là Tống Dịch Phàm thúc thúc. Chúng ta phát hiện huynh bị ngất bên hồ nước nên đã mang về đây.”
( ¹ Nhũ danh là tên gọi thời thơ ấu, thường do cha mẹ hoặc người thân đặt khi một người còn nhỏ. Đây là tên thân mật, không phải tên chính thức dùng trong giấy tờ. Ở đây hiểu là tên thân mật. )
Tống Dịch Phàm ôn hòa bổ sung:
“Ta chỉ là một đại phu nhỏ, thấy ngươi bị thương, mạch tượng lại rất yếu, liền cho ngươi uống chút thuốc. Giờ tỉnh lại là tốt rồi. Công tử có thể tiện cho biết danh tính và quê quán không? Đợi ngươi nghỉ ngơi thật tốt xong, chúng ta có thể đưa ngươi về nhà.”
Chàng trai trước mặt dù quần áo lấm lem, ngất xỉu bên đường, nhưng trang phục tinh xảo, cử chỉ lại có phong thái điềm tĩnh, ung dung, chắc chắn xuất thân không tầm thường. Vì vậy, Tống Dịch Phàm cần thận dùng từ “công tử” để xưng hô.
Thẩm Bất Độ nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, đang suy nghĩ nên lấy một thân phận nào thì tốt, bỗng nghe thấy giọng trẻ con vang lên:
“Thẩm… Độ.”
Anh khẽ nhíu mày, cúi mắt nhìn xuống, liền thấy Nguyễn Nhuyễn đang cầm một miếng ngọc bội đeo bên hông mình, miệng lẩm nhẩm dòng chữ khắc trên đó.
“Huynh tên là Thẩm Độ à.”
Thân thể này... hoá ra lại mang tên Thẩm Độ sao?
Thật là... quá trùng hợp đi.
Trong khi Thẩm Bất Độ còn đang kinh ngạc vì cái tên này chỉ khác tên mình một chữ, thì Tống Dịch Phàm và Lý Tinh Vũ liếc nhau, ánh mắt lại mang theo kinh ngạc vì một chuyện khác.
“Thẩm Độ?” Tống Dịch Phàm nhìn anh, thử hỏi:
“Là vị Thẩm Độ của Thẩm gia ở Bình Nguyên sao?”
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt chứa đầy tò mò:
“Vị Thẩm Độ kia là ai vậy?”
Lý Tinh Vũ giải thích:
“Thẩm gia quận Bình Nguyên là một thế gia tu tiên danh tiếng lẫy lừng. Gia chủ Thẩm Khoát có bảy người con trai, phần lớn đều có thiên phú tu hành rất cao. Chỉ có ngũ công tử (người con thứ 5) là con vợ lẽ, trời sinh linh mạch không thông, không có duyên với con đường tu hành, rất nhiều người nói——”
Âm thanh đột nhiên im bặt. Cậu ta theo bản năng liếc nhìn Thẩm Bất Độ, sắc mặt mang chút lúng túng.
Thẩm Bất Độ nghe xong liền hiểu. Những lời tiếp theo chắc chắn chẳng dễ nghe gì, có lẽ là “phế vật” hay “đồ bỏ đi” gì đó.
Cơ thể hiện tại này của anh quả thực có linh mạch không thông, bẩm sinh đã có khiếm khuyết, trên người lại mang theo ngọc bội của Thẩm gia, vậy dám chắc chính là vị công tử vô dụng bị người đời chế giễu kia rồi.
Thẩm Bất Độ liền thuận thế nước đưa thuyển đẩy thừa nhận thân phận này:
“Ta chính là Thẩm Độ của Thẩm gia, do gặp chút chuyện ngoài ý muốn mà bị thương. Đa tạ các vị đã cứu giúp.”
Nói xong, anh chắp tay hành lễ với bọn họ.
Anh không hề giải thích chi tiết về “chuyện ngoài ý muốn” đó, nhưng ba người nghe xong lại không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ.
Quận Bình Nguyên cách nơi này rất xa. Một công tử nhà giàu đang yên đang lành, tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vu này?
Thẩm gia là thế gia tu tiên, xưa nay luôn coi trọng thiên phú là hàng đầu. Người này vừa không thể tu hành, lại chỉ là con vợ lẽ, chắc hẳn đã bị phụ thân ghét bỏ, huynh đệ xa lánh, cuối cùng bị trục xuất khỏi gia tộc!
Là một công tử thế gia danh giá, từ nhỏ lại cha không thương, mẹ không yêu, bị anh em khinh miệt, người người chèn ép, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà đến mức lưu lạc lang thang, thậm chí còn gục ngã bên đường vì đói khát, con người mà cứ bị xem như không bằng mấy con cóc dưới hồ!
Vậy mà, anh lại không hề than vãn, kiên cường giấu đi chân tướng sự thật phía sau, vẫn giữ phong thái bình thản, ôn hòa, đối xử phải phép lễ độ với bọn họ!
Không thể tu hành thì sao? Một nam nhân kiên cường bất khuất, ngạo cốt bất phàm như vậy, chẳng lẽ không đáng để cảm động lòng người sao?!
Ba người cảm xúc dâng trào nơi ánh mắt, khi nhìn Thẩm Bất Độ liền ngập tràn sự kính nể, đồng cảm, thương tiếc và yêu thương.
Thẩm Bất Độ: “……”
Khoan đã, các ngươi đang tự tưởng tượng cái gì thế?!
***