Tác giả: Thi Hoè
Edit: Cá Mắm Thơm
Beta: Ta Ngã Sư Nghễ
"Thẩm công tử, ngươi nhất định không cần đau buồn!"
Lý Tinh Vũ tự đặt mình vào hoàn cảnh của Thẩm Bất Độ, suy nghĩ trầm ngâm một chút, trong lòng cảm thấy khó chịu, tâm trí như có ai quấy nhiễu, vô cùng bực bội. Lúc này, cậu ta chẳng còn ngại ngùng nữa mà kiên định nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bất Độ rồi nói lớn:
"Không thể tu tiên được thì sao? Ta cảm thấy người như Thẩm công tử, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu cao hơn ở lĩnh vực khác!"
"Đúng vậy! Thẩm gia thật sự quá đáng giận, ngay cả con ruột của mình cũng muốn vứt bỏ!"
Tống Dịch Phàm nghiến răng nghiến lợi, vươn tay vỗ vai Thẩm Bất Độ như một lời ăn ủi rồi nói tiếp:
"Không sao đâu! Nếu ngươi không có nơi nào để đi, hoàn toàn có thể ở lại đây với chúng ta!"
Nguyễn Nhuyễn cũng ở bên cạnh hăng hái gật đầu lia lịa:
"Huynh yên tâm, chúng ta đều là người tốt! Tuyệt đối sẽ không có chuyện bắt nạt huynh đâu!"
Thẩm Bất Độ: "……"
Cảm ơn mọi người, mặc dù ta không hiểu tình hình chuyện gì đang xảy ra, nhưng các ngươi thật sự rất nhiệt tình.
Nhìn ba người trước mặt như muốn để cho lòng thương xót cùng sự đồng cảm trắc ẩn tràn đầy cả ra ngoài nhiều đến mức sắp biến hóa thành thực thể, Thẩm Bất Độ giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đánh lạc hướng, uyển chuyển đổi sang chủ đề khác.
"Xin lỗi, mạo muội hỏi một chút, nơi này là..?"
"Đây là vùng núi Dã Vân." Tống Dịch Phàm nhanh chóng trả lời anh, "Chúng ta là đệ tử của Chân Thiện Tông, chỗ mọi người hiện đang đứng đây là nơi ở của môn phái."
Chân Thiện Tông?
Bề ngoài Thẩm Bất Độ trông vẫn không một gợn sóng bình thản như thường, nhưng trong lòng đã không khỏi bất ngờ biết bao nhiêu lần.
Thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ nghe qua cái tên này trước đây. Chẳng lẽ là một môn phái mới, thành lập còn chưa lâu?
Còn cái tên núi Dã Vân… Ở Thượng Linh Giới anh biết chắc chắn không hề có khu nào như vậy.
Và kể cả cái gọi là "Danh gia vọng tộc Bình Nguyên Thẩm gia", sao anh cũng chưa từng nghe qua một lần?
Như nhận ra có điều không đúng, Thẩm Bất Độ tiếp tục hỏi:
"Nơi này không phải Thượng Linh Giới sao?"
Vừa nghe câu này xong, cả ba người kia đều sửng sốt không thôi, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt như đang nhìn một người mất trí:
"Làm sao có thể vậy được? Đây là Bắc Hoang Giới mà!"
Thẩm Bất Độ sững người lại, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cả thiên hạ ai ai cũng biết, tu tiên giới hiện nay được chia thành ba vùng:
Phía nam là "Thượng Linh Giới", nơi linh khí dồi dào, non xanh nước biếc, vô số những thiên tài địa bảo, bảo vật quý hiếm. Các môn phái lớn hàng đầu như Thiên Nhai Thương Hải Môn, Vô Lượng Sơn Trang, Vạn Diễn Tông, Hoàng Cực Cung đều đặt cơ sở túc trực hình thành ở đây. Đây được xem như chính là trung tâm quyền lực của thế giới tu chân, là miền đất mơ ước được chạm chân đến của tất cả tu sĩ.
Nằm giữa là "Tĩnh Bình Giới", khu vực rộng lớn nhất và đông dân cư nhất trong tất cả. Dù không phồn hoa, nhiều khoáng lợi như Thượng Linh Giới, nhưng cuộc sống con người nơi đây luôn yên ổn, hoà bình, vật chất phong phú, ai ai cũng no ấm.
Xa nhất là khu phía bắc, gọi tên "Bắc Hoang Giới", hay được lưu truyền là "vùng lưu đày". Chỉ cái tên thôi đã thể hiện lên tất cả — đây không phải nơi tốt đẹp gì cho cam, thực tế là chính xác như vậy. Bắc Hoang cũng rộng lớn, nhưng đất đai cằn cỗi, dân cư thưa thớt, điều kiện sống khắc nghiệt. Những ai sống ở đây đa phần đều không phải người lương thiện gì:
Là những kẻ phạm trọng tội từ Thượng Linh Giới hay Tĩnh Bình Giới bị trục xuất xuống.
Là những người bỏ chạy khỏi kẻ thù hoặc thích khách truy đuổi lẩn trốn đến đây để tránh nạn.
Hay là những tên lang thang đầu đường xó chợ không thể sống được ở nơi khác, đành đến đây chiếm đất, xây thành dựng trại tự xưng vương.
Bắc Hoang là nơi hỗn loạn, có đủ hạng người tạp nham, đa số đều không phải người tốt lành.
Thẩm Bất Độ ngàn lần cũng chưa từng nghĩ tới sau khi sống lại được một kiếp, anh vậy mà lại xuất hiện ở Bắc Hoàng cách xa hàng vạn dặm, ở một nơi lạ lẫm mà trước đây anh chưa từng đặt chân đến dù chỉ một lần!
Tống Dịch Phàm không để ý nhiều, bụng chỉ nghĩ rằng anh hỏi hồ đồ vậy là vì bệnh:
"Ngươi đã nằm đây hai ngày nay rồi, vậy chi bằng ra ngoài ăn chút gì đó đi? Đã lâu như vậy ngươi còn chưa ăn gì, chắc hẳn đói cồn cào lắm rồi."
Vừa nói, hắn vừa đẩy cửa phòng bước ra, hướng về một góc nào đó, hỏi lớn:
"Tiểu Ngọc, nồi canh gà ta nấu lúc nãy xong chưa?"
Một giọng nói trong trẻo khác vọng lên từ bên ngoài:
"Xong rồi! Mau ra ăn thôi!"
***
Thẩm Bất Độ tùy ý để mọi người dẫn đi ra. Bước vào gian ngoài, anh thấy giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn bày mấy món ăn đơn giản, ở trung tâm bàn là một vại lớn canh gà nóng hổi, tỏa ra mùi thơm đậm đà.
Một cô bé khoảng mười sáu tuổi, mặc hồng y phục, đang dùng muỗng gỗ khuấy nồi canh. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Bất Độ, trên khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ lập tức nở một nụ cười:
“Ồ, mỹ nam bệnh tật, ngươi tỉnh rồi à!”
Tống Dịch Phàm hít một hơi lạnh: “Ngươi, đứa nhỏ này, đừng có gọi bậy!”
“Ta gọi bậy chỗ nào? Ta nói thật mà.”
Cô nương mặc hồng y buông muỗng gỗ, bước đến trước mặt Thẩm Bất Độ, cẩn thận tỉ mỉ quan sát anh từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm nói:
“Chậc chậc, lúc mở mắt ra còn đẹp hơn vạn phần khi đang ngủ! Ngươi đẹp thật nhưng mà sao gầy quá, nhìn eo với cổ tay ngươi kìa, trời ạ, còn chưa bằng của ta nữa…”
Tống Dịch Phàm nhìn cô nương này mà đau cả răng, vội vàng kéo nàng về phía sau, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Bất Độ:
“Đứa nhỏ này từ bé đã như vậy, chẳng giống một tiểu thư khuê các chút nào, ngươi đừng để ý.”
Đúng lúc này, một cô nương mặc áo màu lục bước vào. Tống Dịch Phàm nhanh chóng gọi nàng lại rồi giới thiệu:
“Hai vị cô nương này cũng là đệ tử môn phái chúng ta, mặc hồng y là Nhiếp Vi Ngọc, còn áo lục là Cố Yên Vũ.”
Sau đó quay sang hai cô gái, nói tiếp:
“Vị này chính là Thẩm Độ, Thẩm công tử.”
Hai thiếu nữ nghe đến cái tên Bình Nguyên Thẩm gia Thẩm Độ là người trước mặt, rất đỗi kinh ngạc. Đặc biệt là Nhiếp Vi Ngọc, nàng lập tức nhướng mày, dứt khoát nói:
“Theo ta thấy, gia tộc thế lực máu lạnh vô tình như vậy, không cần cũng chẳng sao! Ngươi cứ ở lại đây đi, môn phái chúng ta tuy không lớn, nhưng nuôi thêm một người vẫn không thành vấn đề.”
Thẩm Bất Độ nhận ra rằng, dường như bất kể lớn nhỏ, người của Chân Thiện Tông đều vô cùng nhiệt tình. Hắn không khỏi mỉm cười hỏi:
“Các ngươi thu nhận ta dễ dàng như vậy, không sợ ta có ý đồ xấu sao?”
Bắc Hoang là vùng đất loạn lạc, đầy rẫy sói dữ hổ báo. Một môn phái nằm ở nơi này như Chân Thiện Tông mà lại dễ dàng tiếp nhận người lạ, thực sự là hiếm thấy.
Ai ngờ Nhiếp Vi Ngọc nghe vậy thì không khỏi liếc mắt đánh giá anh một lượt, kinh ngạc hỏi lại:
“Chỉ bằng ngươi?”
Thẩm Bất Độ: “……”
Một mũi tên nhỏ vèo một phát cứ vậy mà bắn thẳng vào tim gười là “đệ nhất thiên hạ" trước kia đến tan nát cõi lòng.
Anh suýt thì quên mất, lời cô nương nói bây giờ là sự thật. Hiện tại thân thể anh yếu ớt đến mức tu vi cũng chẳng có, sức lực còn chẳng bao nhiêu. Hoàn toàn đúng với danh xưng "mỹ nam bệnh tật” mà nàng đặt cho.
Cố Yên Vũ bên cạnh lập tức trừng mắt với Nhiếp Vi Ngọc, rồi mỉm cười xin lỗi Thẩm Bất Độ, dịu dàng nói:
“Tiểu muội vô lễ quen rồi, mong Thẩm công tử đừng để trong lòng. Chúng ta Chân Thiện Tông tuy nhiệt tình, nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu. Nếu tất cả kẻ xấu trên đời đều có tư thái như công tử đây, thì Bắc Hoang đã không loạn như bây giờ.”
So với Nhiếp Vi Ngọc hoạt bát rạng rỡ, Cố Yên Vũ lại mang tính cách vẻ trầm tĩnh hơn. Gương mặt nàng ôn hòa, thần thái điềm đạm, mang theo phong thái thông tuệ vượt xa tuổi tác. Khi nàng nói chuyện, tựa như cơn gió nhẹ thổi cho mùa xuân về, dịu dàng mà kiên định.
Thẩm Bất Độ không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Với tư chất của hai cô gái này, dù cho đến vùng đất thiên tài hội tụ như Thượng Linh Giới, cũng có thể xem là nhân tài hiếm có. Nhưng tại sao bọn họ lại lưu lạc ở cái nơi hoang dã phong sương này?
Trong lúc bọn họ còn rò chuyện, Lý Tinh Vũ đã chạy đi thông báo với chưởng môn của Chân Thiện Tông.
Đó là một lão nhân gầy gò đã ngót nghét sáu mươi, mọi người gọi ông là “Trọng bá¹". Ông có mái tóc bạc trắng như mây, khuôn mặt gầy gò nhìn toàn là xương mà chẳng có chút thịt, nhưng đôi mắt trông vẫn sáng suốt tinh tường.
( ¹ Trọng bá thường được hiểu theo nghĩa đề cao quyền lực bá chủ, tức là coi trọng sức mạnh thống trị và bá quyền.
"Trọng" : có nghĩa là coi trọng, đề cao.
"Bá" : nghĩa là bá quyền, thống lĩnh, người có quyền lực chi phối.
Trong một số ngữ cảnh, "Trọng bá" có thể ám chỉ việc đề cao quyền lực tuyệt đối, nơi kẻ mạnh cai trị và quyết định mọi thứ. Ở ngữ cảnh này dùng để chỉ người bề cao hơn và nắm giữ quyền lực nhất định. )
Ông đã nghe Lý Tinh Vũ kể lại mọi chuyện, liền khẽ gật đầu, ôn tồn nói:
“Thẩm công tử nếu chưa có dự định gì, cứ tạm thời ở lại đây đi. Môn phái ta tuy nhỏ bé đơn sơ, nhưng cũng có thể che mưa chắn nắng, không lo ăn mặc, còn hơn là lang thang nơi màn trời chiếu đất.”
Thiên hạ này, đi đâu cũng có kẻ mạnh dụng quyền, huống hồ là một nơi như Bắc Hoang, điển hình của cá lớn nuốt cá bé. Các môn phái thu nhận đệ tử đều nhằm mở rộng thực lực, bành trướng lãnh địa, hiếm ai chịu cưu mang một kẻ vô dụng.
Nhưng nhìn thấy từ lời nói đến hành động của Chân Thiện Tông, dường như đều tuân theo bốn chữ “Tồn thật hướng thiện²”, một lòng hướng về cái cao cả.
( ² Tồn thật hướng thiện có nghĩa là giữ gìn sự chân thật và hướng đến điều thiện.
"Tồn thật" (存真) nghĩa là bảo tồn sự chân thật, sống trung thực, không giả dối.
"Hướng thiện" (向善) nghĩa là hướng đến điều tốt đẹp, hành động theo đạo đức, giúp đỡ người khác.
Cụm từ này thể hiện triết lý sống chân thành, lương thiện và có ý nghĩa tích cực trong xã hội. )
Thẩm Bất Độ trước đây đã không chết được, hiện giờ sống lại, cũng không cần thiết phải đi tìm kết cục cho mình nữa. Nhưng bước tiếp theo đi đâu, làm gì, hướng về đâu, anh vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo. Quả thực, giờ nên cần một nơi tạm thời để dừng chân.
Vì vậy, anh khẽ cúi người, nghiêm túc hành lễ với Trọng bá:
“Vậy thì, đành quấy rầy mọi người rồi.”
***
Thẩm Bất Độ ở lại Chân Thiện Tông, sau đó mới biết rằng, tính cả anh, toàn bộ môn phái chỉ có tổng cộng… tám người.
“Thu đại ca có tuổi tác xấp xỉ ngươi, nhưng hắn đang chu du bên ngoài, có lẽ phải một thời gian nữa mới trở về.”
Lý Tinh Vũ vừa dẫn Thẩm Bất Độ đi tham quan Chân Thiện Tông, vừa gãi đầu ngượng ngùng nói: “Môn phái chúng ta có hơi ít người… Nghe nói các môn phái lớn đều có đến hàng chục, thậm chí hàng trăm đệ tử. Ta từ nhỏ lớn lên ở đây, chưa từng đến những môn phái khác, cũng không biết thật hay giả.”
Là thật đấy. Thẩm Bất Độ thầm nghĩ.
Ở Thượng Linh Giới, ngay cả môn phái nhỏ nhất cũng có hàng trăm đệ tử, còn các môn phái lớn thì số lượng lên đến hàng nghìn hoặc hơn. Như Thiên Nhai Thương Hải Môn, khi anh còn tại vị, số lượng đệ tử đã lên đến bảy nghìn sáu trăm người. Đó là khi anh đã cố tình nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn, hạn chế số lượng kết nạp đệ tử mới quá nhiều.
Những người trẻ tuổi khao khát gia nhập các môn phái mạnh nhất thiên hạ thật sự quá nhiều.
“Môn phái nằm trên núi, cách thị trấn một đoạn khá xa, nên chúng ta thường tự nuôi gà, vịt, trồng rau củ, cũng khá tiện lợi.”
Núi Dã Vân có cảnh quan thiên nhiên tuyệt mỹ, đẹp không chê được, núi xanh rừng rậm, không khí trong lành mát mẻ.
Chân Thiện Tông được xây dựng trên một đỉnh núi nhỏ, dù ít người nhưng lại chiếm một diện tích không thể xem thường. Những căn nhà gỗ đơn sơ rải rác giữa một biển màu xanh tươi mát, trước sau nhà là những mảnh vườn nhỏ trồng rau quả, dựng hàng rào để nuôi gà vịt. Phía sau núi còn có một hồ nước lớn nuôi đủ loại cá, đây xem như có thể hoàn toàn tự cung tự cấp.
“Đây là Lưu Tinh Bộc, ta thường luyện thương ở đây.” Đi qua những cánh đồng nhỏ, men theo con đường đá dẫn lên cao, trước mặt liền xuất hiện một vách núi hiểm trở. Một thác nước như dải lụa trắng đổ xuống từ độ cao chín tầng trời, phát ra tiếng nước chảy ào ạt. Dưới chân thác nằm một hồ nước trong vắt, lại gần có thể cảm nhận hơi nước mát lạnh phả vào mặt.
Thẩm Bất Độ nhớ lại những người trưởng thành trong môn phái, cảm thấy không ai có dáng vẻ biết võ công, liền hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta không có sư phụ.” Lý Tinh Vũ gãi gãi mũi. “Tống thúc và Thu đại ca đều không biết võ công, Trọng bá thì tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt. Ta và Vi Ngọc tỷ đều học từ sách, rồi tự luyện theo.”
Nhắc đến luyện võ, thiếu niên có vẻ phấn khích hơn hẳn, ánh mắt sáng rực: “Ta có một người đặc biệt sùng bái, một nhân vật vô cùng ngưỡng mộ, tuy rằng không thể mạnh mẽ như hắn, nhưng vẫn muốn lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu…”
Vừa nói, cậu ta vừa tiếp tục dẫn Thẩm Bất Độ đi thăm từng ngóc ngách của Chân Thiện Tông. Cuối cùng, cậu có chút căng thẳng nhìn Thẩm Bất Độ, hỏi: “Thẩm công tử, ngươi thấy nơi này thế nào?”
Rõ ràng là thu nhận người khác vô điều kiện, chẳng những không yêu cầu báo đáp mà còn lo lắng người ta liệu có thích hay không. Thẩm Bất Độ thầm cảm thán, trước đây những kẻ vây quanh anh, bám dính anh đều là tinh anh có tài nhưng đầy mưu mô. Cũng lâu lắm rồi anh không gặp được một người đơn thuần như vậy.
“Nơi này vô cùng đẹp, ta rất thích.” Anh mỉm cười.
Lời này là thật lòng, thật tâm. So với những môn phái lớn ở Thượng Linh Giới xa hoa tột bậc, nơi mà ở đâu cũng dùng linh thạch lát nền, thì trái lại phong cảnh đơn sơ thanh bình của Chân Thiện Tông lại có một nét quyến rũ đặc biệt, khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Nghe được lời khen, Lý Tinh Vũ cười vui vẻ, giống như bản thân cũng được vinh dự lây.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.” Nhìn mặt trời đã lên cao, Lý Tinh Vũ nói: “Hôm nay có phiên chợ dưới núi, Tống thúc dẫn theo Vi Ngọc tỷ và Yên Vũ tỷ đi từ sáng sớm, có lẽ họ sẽ mua được nhiều thứ hay ho.”
Quả nhiên, khi hai người trở về sân, Tống Dịch Phàm cùng hai cô nương đã có mặt, trên tay mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, trông có vẻ thu hoạch không tồi.
Lý Tinh Vũ vội vàng chạy đến giúp đỡ, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Vi Ngọc liền khựng lại, cẩn thận hỏi: “Vi Ngọc tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Nhiếp Vi Ngọc lúc xuống núi còn rất vui vẻ, phấn khởi, vậy mà bây giờ trên giương mặt lại phủ một tầng u ám, trầm mặc khác hẳn ngày thường.
Nàng cúi đầu, không nói một lời.
Lý Tinh Vũ luống cuống, vội nhìn sang Cố Yên Vũ cầu cứu. Cố Yên Vũ do dự một chút, rồi khẽ nói:
“Hôm nay khi đi dạo chợ, chúng ta ghé vào một quán trà và nghe được một tin tức…”
“Chưởng môn Thẩm của Thiên Nhai Thương Hải Môn… hơn ba tháng trước, đã qua đời.”
***