Ăn xong, nhìn thấy A Hùng, Cố Minh có chút áy náy: "Bởi vì ta, trì hoãn một ngày của ngươi, ngươi ngay cả một con chim nhỏ cũng không có bắt được, ta tốt xấu còn bắt được một con thỏ hoang ở trong bẫy, con thỏ hoang này cho ngươi đi."
Nếu như không phải A Hùng phát hiện cậu, gọi đại ca đại tẩu cậu tới thì cậu nhất định sẽ mất mạng, tính toán ra, A Hùng cũng là một trong những ân nhân cứu mạng của cậu.
A Hùng làm bộ đập Cố Minh một cái: "Ngươi so đo với ta những thứ này, chúng ta còn có phải là huynh đệ hay không? Nếu ta cầm con thỏ này của ngươi thì ta còn là người sao?"
"Chúng ta đương nhiên là huynh đệ, cả một đời!"
Hai người đều cười ha hả, Cố Minh hoàn toàn chưa phát giác có người muốn hại mệnh cậu.
Nhạc Linh Chi kéo ống tay áo Cố Tranh một chút, bờ môi động đậy.
(Ta muốn đi đào dược liệu, hắn còn phải uống thuốc mới có thể thanh trừ hoàn toàn độc rắn. )
"Ta cùng đi với ngươi."
Tiếp đó Cố Tranh nghe theo ý tứ của Nhạc Linh Chi nói, xin nhờ A Hùng chiếu cố Cố Minh.
Có một số việc hắn phải hỏi riêng tiểu tức phụ.
A Hùng nhiệt tình nhận lời: "Mau đi đi, có ta ở đây các ngươi cứ yên tâm."
Đổi tảng đá ở miệng vết thương lại, chuyện đơn giản như vậy hắn có thể làm.
Nhạc Linh Chi không nghĩ tới Cố Tranh sẽ đi cùng nàng, mặc dù cảm thấy có chút vướng bận, nhưng nàng cũng không có phản đối, dẫn đầu bò về phía trên núi.
Cố Tranh nhỏ giọng hỏi nàng: "Hương liệu trên quần áo của nhị đệ ta sẽ thu hút con rắn dẹp đầu kia tấn công nó có đúng không?"
Nhạc Linh Chi im lặng trả lời.
(có khả năng này, các ngươi có kẻ thù nào hả? )
Bất tri bất giác, Cố Tranh siết tay thành nắm đấm, muốn nói kẻ thù, khẳng định chính là đám người thiết kế hại chết hắn sau khi hắn thi đậu Trạng Nguyên, vấn đề là hắn đến bây giờ còn không biết bọn họ là ai, rốt cuộc có oán thù gì với hắn.
Nhưng kiếp này, hắn nhất định sẽ biết rõ ràng, cũng nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!
Trước đó còn tưởng rằng mệnh hắn thật là cứng, sẽ khắc chết thân nhân, bây giờ mới biết, cái chết của tiểu tức phụ cùng nhị đệ đều có ẩn tình khác.
Cố Tranh lắc đầu: "Ta tạm thời nhớ không nổi có kẻ thù nào, nếu như sự tình thật là như thế này, ngươi có sợ liên lụy đến ngươi hay không?"
Hắn đây là hỏi nàng có dám đến ở nhà hắn không đúng không.
Nhạc Linh Chi mỉm cười nói cho hắn.
(ta không sợ! )
Nàng sợ liên lụy cái gì, nàng lại không phải kẻ nhát gan.
Lại nói, âm thầm còn có người muốn chơi chết nàng cơ mà, hiện tại còn không biết ai liên lụy ai.
Nhìn thấy Nhạc Linh Chi, Cố Tranh trịnh trọng cam kết: "Chỉ cần ngươi không sợ, ta sẽ nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, chỉ cần ta sống thì không có người có thể tổn thương đến chúng ta!"
Nhạc Linh Chi trong lòng muốn cười, người thiếu niên có huyết tính, có trách nhiệm, nàng rất tán thưởng.
Cảm ơn, bản thân nàng tự bảo vệ mình được rồi, đương nhiên, nàng thuận tiện cũng sẽ bảo vệ huynh muội bọn họ.
Dù sao, hắn ngay từ đầu cũng không có ghét bỏ nàng.
Nhạc Linh Chi tiếp tục trèo lên trên.
Cố Tranh đuổi theo: "Nếu không ta cõng ngươi, ngươi vừa rồi mất máu quá nhiều, có choáng đầu hay không?"
Hắn kỳ thật đang cảm thấy kỳ quái, lúc hắn vừa thấy nàng, nàng suy yếu đến như sắp chết, mặc dù hắn độ chân khí cho nàng, nhưng cũng không phải linh đan diệu dược, nàng không có khả năng đến bây giờ còn tinh thần như vậy.
Hắn sợ nàng gắng gượng chống đỡ.
Nhạc Linh Chi lắc đầu cự tuyệt, hãm lại tốc độ, chỉ vào một gốc ""Đảo điếu hoàng", muốn hắn móc tận gốc lên.
Cây ""Đảo điếu hoàng" có công hiệu tán ứ mạnh gân, đồng thời có công năng cầm máu lạnh máu, có thể dùng điều trị cho vết thương bên ngoài như sưng và nhức.
Trừ có thể dùng nó đun nước cho Cố Minh uống, còn có thể dùng để hầm với canh xương, cũng có thể bán lấy tiền.
Thấy Cố Tranh đào gốc dược liệu lên, Nhạc Linh Chi lại "A... A a" một phen, bảo hắn tự đi tìm, đào thêm vài cây, nàng muốn nghỉ ngơi tại chỗ.
Cố Tranh không nghi ngờ gì, nhanh chóng đi tìm ở đó.
Nhạc Linh Chi bắt đầu chú ý đến cảnh tượng chung quanh.
Nàng sở dĩ muốn nói đào dược liệu, là bởi vì có mục đích khác.
Nàng ngay từ đầu cũng không quá muốn đến ở nhà Cố Tranh, nàng một nữ nhân thành thục, không có khả năng tiếp xúc mấy giờ liền cột cả cuộc đời của mình vào trên người thiếu niên.
Nhưng bây giờ nghĩ thông suốt, trước mắt ở tại nhà Cố Tranh cũng không sao, chuyện sau này về sau mới quyết định.
Nếu như người hại nàng cùng hại Cố Minh chính là một nhóm người, nàng vừa vặn giải quyết chung luôn.
Nhưng mà trong nhà Cố Tranh nghèo quá, nàng muốn đi trong nhà hắn ở, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề no ấm.
Nhạc Linh Chi trái xem phải xem, rốt cục có một gốc cây khô bị nàng phát hiện, trên thân cây có một vết linh chi bị người hái qua.
Nàng đi qua, làm vết tích hái lớn hơn một chút, sau đó từ trong không gian dược điền lấy ra hai đóa linh di đỏ hoang dại khoảng 50 năm, giả vờ như mới từ trên cây khô hái xuống.
Cố Tranh rất nhanh lại đào hai gốc "Đảo điếu hoàng", quay đầu nhìn, trong tầm mắt không có phát hiện Nhạc Linh Chi, có chút sốt ruột hô: "Linh Chi, Linh Chi!"
Nhạc Linh Chi đứng thẳng người lên, giơ hai đóa linh chi đỏ hoang dại quơ quơ: "A... A a!"
(Ngươi nhìn, vận khí ta tốt bao nhiêu! Ta vừa hái được hai đóa linh chi đỏ lâu năm này! )
Hai đóa linh chi này có số tuổi tương đối nhỏ trong dược điền, nàng nghĩ đến nơi này không phải rừng sâu núi thẳm, nếu như lấy ra linh chi một trăm năm trở lên không khỏi để người hoài nghi, 5 năm lại không đáng tiền, cho nên vẫn là chọn khoảng 50 năm.
Hai đóa linh chi đỏ hoang dại này hẳn là giá trị không ít bạc.
Cố Tranh nghe tiếng mà đến, nhìn thấy linh chi đỏ hoang dại, rõ ràng rất kinh hỉ, nhưng Nhạc Linh Chi rất nhanh phát hiện trong mắt của hắn có nghi hoặc.
Hắn thậm chí xem xét vết tích ngắt hái trên cây khô, mới hỏi nàng: "Ngươi làm sao phát hiện?"
Nhạc Linh Chi "A... A a" khoa tay lấy nói cho hắn.
(Ta nhìn thấy có gốc cây khô ở đây, vốn định thử thời vận xem nó có mọc linh chi hay không, kết quả sau khi gỡ cành cây khô ra liền nhìn thấy hai cái linh chi đỏ này. )
Chỉ ra là sau khi nàng gỡ lá cây cành khô ra mới phát hiện.
Cố Tranh ngoài mặt rất cao hứng, trong lòng lại cảm thấy có chút cổ quái.
Nơi này thường xuyên có người đến, làm sao chỉ có nàng mới có thể phát hiện linh chi đỏ lâu năm?
Hắn nhớ kỹ cha hắn đã từng từ trong rừng sâu núi thẳm, ngắt được loại linh chi này, một đóa đã bán được mười mấy lượng bạc.
Thật chẳng lẽ ứng với câu nói kia, đại nạn không chết tất có phúc về sau?
Sau khi nàng trải qua kiếp nạn này, thành búp bê may mắn.
Nhạc Linh Chi nhìn Cố Tranh đem linh chi đỏ đặt ở bên trong sọt, thả một ít lá cây để che lấp, không đến mức bị người liếc nhìn, phía trên lại thả dược liệu vừa đào được.
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ, đây là một thiếu niên thông minh nhạy cảm, vừa tỉ mỉ ổn trọng, cái này có chút không hợp với tuổi của hắn, có lẽ hắn đã trải qua cái gì đó.
Về sau ở trước mặt hắn, nàng phải tận lực cẩn thận, mới sẽ không lộ tẩy.
Trở lại bên cạnh Cố Minhi, Cố Tranh không có nhắc đến chuyện linh chi đỏ, Nhạc Linh Chi cũng không đề cập tới, nàng biết Cố Tranh có tính toán của mình.
Tiền tài không để ra ngoài, đấy là đúng.
Lại đổi cục đá mấy vòng, chân Cố Minh trên cơ bản không sưng, người cũng thấy không gì khác thường.
Nhạc Linh Chi thu hồi Xà thạch tử, nói cho mọi người.
(hắn không có việc gì đâu, có thể trở về nhà! )
Cố Minh thử đi vài bước, cao hứng nói: "Ta có thể tự mình đi đường về nhàn rồi!"
Đi được nửa đường, bước chân của Nhạc Linh Chi chậm lại.
A Hùng cõng hai cái sọt lên người, nháy mắt với Cố Tranh.
Tiểu cô nương bị thương ở trán, lại bận bịu lâu như thế, khẳng định đã mệt, muốn hắn cõng nàng về nhà.
Cố Tranh ngay từ đầu đã có ý này, bất đắc dĩ bị Nhạc Linh Chi cự tuyệt.
Lần này hắn rất cố chấp ngồi xổm ở trước mặt Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi không lay chuyển được hắn, lại thật sự có chút mệt mỏi, liền nằm sấp bên trên lưng hắn.