Cố Tranh không ngờ, Nhạc Linh Chi có thể cứu Nhị đệ hắn, một lúc phá được hai tử cục.
Nếu lúc ấy hắn không đồng ý cho nàng vào cửa, nàng cũng sẽ không đuổi theo hắn, cũng không cứu được Nhị đệ, đúng là nhân quả tuần hoàn.
Thì ra, hắn muốn nghịch thiên cải mệnh, tiểu thê tử mới là điểm mấu chốt, trói buộc cùng vận mệnh hắn.
Về sau, hắn nhất định sẽ toàn lực bảo vệ nàng.
Cố Minh thấy đại ca luôn lạnh lùng thờ ơ của mình tức giận thì lập tức ngậm miệng.
Thật là, cậu cũng quá nóng vội rồi, tiểu cô nương trị được độc xà là nhờ Xà hàm thạch, còn chân của Tam đệ có lẽ phải thần y mới cứu được.
Nhạc Lich Chi lại quay sang nhìn Cố Tranh khoa chân múa tay một lúc.
Tuy Cố Tranh cảm thấy không quá tin tưởng nhưng vẫn phiên dịch cho Cố Minh: "Đại tẩu đệ nói, chờ nàng xem qua mới biết có trị được hay không."
"Vâng." Cố Minh đã bình tĩnh lại, không xúc động như lúc nãy nữa.
Đột nhiên, Nhạc Linh Chi phát hiện trên quần áo Cố Minh có dính một ít bột phấn màu trắng, nàng lấy tay gẩy một chút đưa lên mũi, ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt.
Nàng lại nhìn thoáng qua xác rắn hổ mang bên cạnh, trong lòng cảnh giác, chẳng lẽ mùi hương trên người Cố Minh cùng con rắn này có liên quan?
Trên người Cố Minh vẫn còn nồng nặc mùi hùng hoàng, theo lý thuyết, rắn rất sợ hùng hoàng, ngửi được từ xa đã muốn tránh đi, không ngờ lại còn bị rắn cắn.
Nàng hơi do dự, cuối cùng quyết định không đưa cho Cố Tranh xem, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, không thể nói bừa.
Cố Tranh nãy giờ vẫn luôn để ý nàng cũng phát hiện ra, lặng lẽ lấy tay gạt ít bột phấn ngửi, cũng thấy một mùi hương đặc thù.
Hắn nhìn con rắn hổ mang đã chết dưới đất, quay sang hỏi Cố Minh: "Trước khi đệ bị rắn cắn, có gặp được người nào hay là chuyện gì kì quái không?"
Cố Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng không có chuyện gì kì quái, đệ chỉ gặp một người đàn ông bị rơi xuống hố, đệ kéo hắn lên, hắn còn nói đa tạ đệ nữa."
Nghe Cố Tranh hỏi Cố Minh, Nhạc Linh Chi đoán hắn chắc cũng nhìn ra vấn đề.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nghĩ tới một loại khả năng, có thể lúc Cố Minh kéo người đàn ông kia lên, hắn ta đã nhân cơ hội bôi bột phấn lên quần áo Cố Minh, để dụ rắn ra cắn người.
Cố Minh không biết hai người họ đang hoài nghi chuyện gì, nghĩ đến việc cậu bị rắn độc cắn lại càng khó hiểu: "Nói ra thì đệ cũng thật xui xẻo, trên người rõ ràng có rắc hùng hoàng, còn mang cả một túi bên người, chả hiểu sao con rắn nó vẫn bò lại đây, đầu tiên là phun độc khí, đệ đã cố tránh đi rồi nó vẫn dây dưa không dứt, sau khi đệ bị cắn một nhát mới đánh chết được nó."
Đúng vậy, rắn bình thường sẽ không chủ động cắn người, nếu không phải trên quần áo có mùi hương hấp dẫn thì thật không thể tìm được cách giải thích nào khác.
Nhạc Linh Chi nhìn Cố Tranh nắm chặt bàn tay, ngoài mặt giả bộ bình tĩnh nói: "Người đàn ông kia nói khẩu âm gì?''
Cố Minh lắc đầu: "Không phải khẩu âm của chúng ta, nghe như người bên ngoài."
"Đại ca, không phải huynh cảm thấy hắn có vấn đề chứ?"
Đúng lúc này, ba người đi lấy nước đã mang nước suối cùng lá khoai rừng về.
Cố Tranh lắc đầu nói: "Không có."
Vừa xuyên qua đã biết có người muốn nàng chết, cũng có người muốn Nhị đệ Cố Tranh chết.
Hai chuyện này xảy ra cùng nhau, cũng không biết có phải cùng một người làm không.
Vừa rồi nàng rà soát lại cẩn thận kí ức của nguyên chủ, phát hiện người đẩy nàng xuống nước lực tay rất lớn, bàn tay cũng khá to, không giống như Nhạc Tiểu Thúy, muốn không tiếng động đi đến sau lưng nguyên chủ, nàng ta còn chưa đủ khả năng.
Nhay cả Lưu thị cũng không thể. Nàng không biết là ai hại nàng, vì sao phải làm vậy.
Cũng không biết Cố Minh đã đắc tội ai. Chẳng qua, nhìn biểu tình tiểu tử Cố Tranh này có lẽ đã biết gì đó.
Nhìn thấy Cố Minh đã tỉnh lại, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm.
Cho lá khoai sọ rừng vào cái hố đã đào sẵn, đổ đầy nước vào rồi cho Xà hàm thạch đã biến đen vào ngâm, nước ngay lập tức chuyển thành màu đen.
Tứ đường thúc ngạc nhiên, hỏi: "Linh Chi, phương pháp này là ông nội dạy cháu sao?"
Nhạc Linh Chi gật đầu.
Tam đường thúc cũng hỏi: "Tảng đá kia cũng là ông nội cho con?"
Nhạc Linh Chi lại lắc đầu liên tục.
"A....A a"
(Phương pháp là ông nội dạy cháu, còn tảng đá kia là tự cháu nhặt được!)
Đùa, nếu bảo tảng đá này là ông nội cho nàng, Lưu thị kia chắc chắn sẽ đòi lại bằng được.
Thứ tốt thế này, nàng nhất định không thể nhượng bộ kẻ nào.
Cố Tranh hiểu rõ ý tứ của nàng, nghiêm túc dịch lại lời nàng cho bọn họ nghe, nhấn mạnh Xà lam thạch là do tự nàng nhặt được, từ lúc này hắn quyết định bảo vệ tiểu thê tử của mình vô điều kiện.
Tam đường thúc cùng Tứ đường thúc nghe vậy cũng chỉ cười cười không nói gì nữa.
Bọn họ là người thành thật nhưng cũng không thật sự tin lời Nhạc Linh Chi nói.
Nha đầu này vẫn luôn ốm yếu, trước giờ chỉ toàn đi quanh thôn kiếm củi, sao có thể nhặt được Xà hàm thạch trong ổ rắn?
Xà hàm thạch này phân nửa là đại bá lưu lại.
Xà hàm thạch hút độc ở chân Cố Minh đã thay năm sáu lần, mấy người đường thúc cũng đi đi lại lại lấy nước từng ấy lần, chân Cố Minh đã giảm sưng rất nhiều, đi lại không thành vấn đề, lúc này hai vị đường thúc mới quyết định quay về thôn.
Trước khi đi, Tam đường thúc dặn dò Nhạc Linh Chi: "Linh Chi nha đầu, cha con ở nhà không có tiếng nói, con có về nhà cũng không sống yên được."
Tứ đường thúc cũng áy náy: "Linh Chi, con cứ ở Cố gia tạm vài ngày trước, nếu cảm thấy thật sự không chịu được nữa, tứ thúc....lại đến đón con về."
Nói xong ông lấy ra mười đồng tiền đặt vào tay Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi vội xua tay: "A.....A a!"
(Con không cần tiền của thúc, hai thúc cứ về trước đi!)
Cố Tranh nói lại ý của Nhạc Linh Chi cho hai người nghe, bọn họ chỉ đành yên lặng xoay người rời đi.
Nhìn hai bóng lưng xa dần, Nhạc Linh Chi suy nghĩ xa xăm, ở thôn Linh Sơn nàng thật sự không có người thân, cũng không có việc gì phải lưu luyến.
Phụ thân bị mất một chân, nếu không phải nhờ ông nội thì ngay cả vợ cũng không lấy được, sau khi ông nội đi, trong nhà toàn bộ đều nhờ Lưu thị nuôi, cha nàng đánh chết cũng không dám đắc tội bà ta, đối với đứa con vợ trước, người cha đẻ này đã sớm thành cha dượng.
Đường thúc và đường thẩm đối xử tốt với nàng cũng chỉ vì thương tiếc, không hơn.
Lúc này, mặt trời đang dần ngả về tây.
Nhạc Linh Chi buổi sáng chỉ uống một chút cháo loãng bây giờ bụng đã kêu òng ọc.
Nàng có để một ít đồ ăn trong không gian, nhưng cũng không thể trước mặt bao người mà lấy ra ăn được.
Đúng lúc đang đói cồn cào thì Cố Tranh lấy ra mấy cái bánh bột bắp làm từ bắp nghiền thành bột, phân cho mọi người ăn, đây là bữa trưa mà bọn họ mang theo.
Nhạc Linh Chi cầm cái bánh khô khốc, nhất thời không biết phải ăn thế nào, nói thật, nàng chưa từng ăn qua loại đồ ăn thô như vậy.
A Hùng bên cạnh thấy thế đưa cái bánh mềm hơn cho nàng, nói: "Thê tử Cố Tranh, ngươi ăn cái này đi."
Hắn cùng Cố Minh tình như thủ túc, hắn rất cảm kích nàng đã cứu mạng huynh đệ hắn.
Nhạc Linh Chi cười cười: "A...A a", tay khua loạn xạ.
(Mọi người cùng nhau ăn đi, ta không kén ăn như vậy đâu.)
Sau đó liền đưa luôn cái bánh bột bắp lên miệng, cắn một cái rõ to.
Mọi người thấy vậy thì hiểu ý nàng, đều nở nụ cười, Cố Tranh cũng liếc ánh mắt vi diệu sang nhìn nàng.
Tiểu thê tử của hắn, bộ dạng thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền.
Mặc dù nàng câm điếc nhưng tính cách rất tốt, thông minh lanh lợi, làm việc quyết đoán.
Quan trọng là, nàng giúp hắn xoay chuyển càn khôn!