Nhạc Linh Chi mê man cảm thấy cái trán quá đau.
Kỳ quái, không phải nói người chết đi không có cảm giác hay sao?
Nàng dùng sức mở to mắt, phát phát hiện mình đang nằm tại một chỗ phía dưới vách núi, bên cạnh không có bất kỳ ai, chỉ có rất nhiều tảng đá cùng thực vật.
Nàng vô thức sờ trán, sờ thấy một tay sền sệt máu, nhìn thấy tay nhỏ của mình tràn đầy máu tươi, cả người của nàng chết sững.
Lúc này, rất nhiều thông tin xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu nàng.
Rất nhanh nàng liền hiểu rõ tình cảnh của mình, sau khi máy bay nổ, nàng thăng thiên, sau đó xuyên qua!
Thành một tiểu thôn cô trùng họ trùng tên với nàng ở triều Đại Hạ huyện Thanh Bình, trấn Song Thạch thôn Linh Sơn.
Tiểu thôn cô là đứa nhỏ đáng thương, ba tuổi mẫu thân chết, cha cưới mẹ kế thành cha dượng, lúc bảy tuổi, ông nội - người duy nhất yêu thương nàng ngoài ý muốn bỏ mình, nàng khóc ba ngày ba đêm hư cuống họng, thành tiểu câm điếc chỉ biết "A. . . A a".
Sau khi bị câm, cuộc sống của nàng vốn nhát gan nhu nhược liền càng khổ sở hơn.
Mẹ kế của nàng mang theo tỷ tỷ trên danh nghĩa Nhạc Tiểu Thúy, trong bóng tối đều thích khi dễ nàng.
Sáng hôm nay, nàng bị Nhạc Tiểu Thúy lôi kéo cùng đi trên núi nhặt củi, phía sau không biết bị ai đẩy một cái, lăn xuống vách núi ngã chết rồi.
Nguyên chủ không biết là ai đẩy nàng xuống, Nhạc Linh Chi cũng không xác định có phải là Nhạc Tiểu Thúy.
Tình cảnh trước mắt của nàng vô cùng tồi tệ.
Cỗ thân thể này vốn là suy yếu, lại bởi vì cái trán bị tảng đá đập ra một cái lỗ máu, mất máu quá nhiều, hiện tại cả người mê man, nếu như không thể được cứu chữa thì sẽ chết thêm lần nữa.
Xuyên thành một người có thân phận xui xẻo như này, Nhạc Linh Chi lúc đầu cũng không quá yêu thích, nhưng nàng thực chất bên trong có thiên tính không chịu thua.
Câm điếc thì làm sao? Cho dù có câm, nàng cũng phải sống sót!
Có thể mang theo ký ức sống lại một đời, chính là sự quan tâm của trời cao dành cho nàng.
Nhạc Linh Chi khó khăn bò mấy bước, hái được một cọng cỏ có công hiệu cầm máu tiêu viêm, vò nát chúng rồi đắp chúng lên trán.
Làm một đại phu Trung y có truyền thừa viễn cổ, cầm máu chữa thương là chuyện không đáng nói.
Nhưng bởi vì thân thể hư nhược, làm xong những chuyện này, Nhạc Linh Chi đã hơi thở mong manh.
Lúc này, một con gà rừng bị trúc tiễn bắn trúng cánh kêu thảm rớt xuống trước mặt nàng, không ngừng đập cái cánh bị thương, muốn một lần nữa bay lên chạy trốn.
Có thợ săn đang đi săn ở gần đây?
Tinh thần của nàng vì chuyện này mà rung lên, chỉ mong thợ săn này có thể đến giúp nàng.
Nàng đưa tay bắt gà rừng, gà rừng hoảng sợ kéo lấy mũi tên bằng trúng nhảy ra, nàng bất đắc dĩ từ bỏ, nàng quá hư nhược.
Một trận thanh âm huyên náo, có người bước nhanh tới.
Là một thiếu niên tuấn mỹ tay cầm cung tiễn, cõng sọt nhỏ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên, Nhạc Linh Chi cảm thấy hắn quá đẹp! Ngũ quan lập thể tinh xảo nói không nên lời, tóc đen như mực, da như bạnh ngọc, mặt mày càng mang theo lãnh diễm bức người.
Nhìn lần thứ hai, nàng cảm thấy hắn quá lạnh, toàn thân mang theo hàn khí.
Hắn nhìn thấy nàng toàn thân vết máu thì hơi ngẩn ra, vậy mà đi trước truy bắt gà rừng bị thương, giống như gà rừng xa quan trọng hơn nàng.
Cố Tranh rất nhanh liền bắt lấy gà rừng, bỏ vào bên trong sọt, sau đó đến gần nàng: "Ngươi bị làm sao thế?"
Nhạc Linh Chi mặc dù đối với hắn có chút bất mãn, nhưng bất đắc dĩ cần hắn hỗ trợ mang nàng rời khỏi nơi này, nàng lo lắng người đẩy nàng tới, gặp nàng không chết, lại sẽ làm nàng chết thêm lần nữa.
"A. . . A a. . ."
Nhạc Linh Chi một tay che lấy cái trán, ngón tay kia chỉ trên vách núi, lại chỉ vết máu dưới mặt đất.
Nàng chỉ có thể khoa tay chỉ chỉ, hi vọng thủ thế phối hợp với khẩu hình, hắn có thể hiểu được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
Cố Tranh khẽ nhíu mày: "Ngươi từ trên vách núi ngã xuống, bị thương ở trán, ngươi... Không biết nói chuyện, nhưng có thể nghe được ta nói?"
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Cố Tranh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, giật mình hỏi: "Nhà ngươi ở bên cạnh thôn Linh Sơn trong núi? Ngươi họ Nhạc, ông nội ngươi là Nhạc đại phu?"
"A... A a..."
Nhạc Linh Chi lại gật đầu, đồng thời dùng tay khoa tay một chút, ý là muốn hắn hỗ trợ.
Trong núi lớn chỉ có một cái thôn Linh Sơn, thôn Linh Sơn chỉ có một đại phu là ông nội của nàng, cũng chỉ có một người câm là nàng, hắn hỏi như vậy, hẳn là nàng và ông nội của nàng đều được người biết đến.
Thần sắc của Cố Tranh lại lập tức phức tạp.
Nàng thế mà là tiểu tức phụ chưa từng gặp mặt của hắn!
Ba năm trước đây cha hắn cha cùng ông nội của nàng đem chuyện chung thân của bọn họ định ra, lúc đó, nàng còn không phải người câm, hắn cũng bởi vì đột nhiên được an bài nhân sinh, đối với hôn sự này rất mâu thuẫn.
Hắn buông sọt chứa cung tiễn xuống, đỡ Nhạc Linh Chi hư yếu ngồi dưới đất, nhìn vết thương trên trán nàng đã không chảy máu, hơi yên tâm.
"Ngươi cùng ông nội ngươi học một chút y thuật, những cái lá này có công hiệu cầm máu tiêu viêm, ngươi đã xử lý tốt vết thương, ta chỉ cần xé miếng vải giúp ngươi băng bó là được đúng không?"
Nhạc Linh Chi tâm tình cực tốt gật đầu, thật sự là thần kỳ, nàng tùy tiện khoa tay một chút, thiếu niên này thế mà có thể xem hiểu được ý tứ của nàng.
Hơn nữa, hắn đã không còn lạnh lùng như ban đầu mà đột nhiên biến thành một thiếu niên tốt nhiệt tình giúp người.
Nhạc Linh Chi suy đoán, hắn khả năng nhận ra ông nội nguyên chủ, còn chịu ân huệ của ông nội nguyên chủ, bởi vì bộ dạng này của hắn có chút giống báo ân.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Cố Tranh từ trong ngực lấy ra cái khăn màu trắng, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch sẽ máu đen trên mặt, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng rất tinh xảo, trong đôi mắt long lanh tựa hồ soi rọi hình bóng của hắn.
Trái tim của Cố Tranh bị khuấy động bỗng nhúc nhích, hắn hiếm khi ôn hòa hỏi: "Lúc ngươi ngã xuống không ai trông thấy?"
Nhạc Linh Chi đang thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của hắn, suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho hắn là có người đẩy nàng xuống.
Nàng vừa "A... A a...", vừa dùng tay khoa tay một trận.
Rất thần kỳ, Cố Tranh lại xem hiểu ý tứ của nàng.
"Ngươi còn sinh bệnh, liền bị tỷ tỷ ngươi lôi kéo đến nhặt củi, sau đó tỷ tỷ ngươi không cùng ngươi ở một chỗ, nàng không biết ngươi ngã xuống, cho nên đến bây giờ đều không ai tới tìm ngươi?"
Nhạc Linh Chi lần nữa gật đầu.
Cố Tranh thần sắc càng ngày càng phức tạp.
Nửa năm trước, mẹ kế của nàng - Lưu thị từng tới trong nhà hắn một lần, yêu cầu nhà hắn đón nàng vào cửa trước thời hạn, nói là có thể không cần sính lễ, bị nương hắn cự tuyệt ngay tại chỗ.
Bởi vậy có thể thấy được, nhà nàng xem nàng là một thứ gì đó vướng víu, có thể nghĩ trong nhà sống như thế nào.
Tiểu tức phụ người câm này, hắn lúc đầu có thể bỏ nàng.
Nhưng là, hiện tại nàng đã thành ra như vậy...
Trong mắt Cố Tranh trừ thương tiếc, còn có một tia áy náy.
Nhạc Linh Chi một mực nhìn hắn không hiểu thấu, thương tiếc thì thôi, nhưng hắn vì sao phải áy náy?
Hắn thiếu nàng cái gì ư?
Một trận choáng váng đánh tới, thân thể Nhạc Linh Chi không bị khống chế ngã về sau.
Cố Tranh vội vàng đỡ lấy nàng, bàn tay đặt tại phía sau lưng nàng, nội lực rả rích chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng.
Nhạc Linh Chi ngay từ đầu không biết rõ tình trạng, phía sau lưng truyền đến cảm giác cực nóng, tinh thần vì đó mà rung một cái, mới ý thức được hắn giống như đang truyền chân khí trong truyền thuyết cho nàng.
Nàng có chút sững sờ, thiếu niên tuấn mỹ này đối với nàng cũng quá tốt đi!
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi được Cố Tranh truyền chân khí, Nhạc Linh Chi cảm giác bản thân tràn đầy sức sống, tinh lực dồi dào, ngay cả không gian dược điền một mực tìm không thấy cũng một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Ha ha, nàng dược điền không gian đi theo nàng qua đến rồi!