Có thể là vì thường xuyên cõng đệ đệ muội muội, Cố Tranh không có cảm thấy khác thường, Nhạc Linh Chi rất nhẹ, hắn coi như là cõng muội muội nhỏ nhất của hắn.

Nhạc Linh Chi ngay từ đầu là có cảm giác, dù sao số tuổi tâm lý của nàng là đại cô nương, Cố Tranh cũng đã mười sáu tuổi.

Nhưng mà, quan niệm của người hiện đại rất nhanh liền khiến nàng thoải mái.

Bả vai của Cố Tranh còn không tính là vững vàng, nhưng thật ấm áp, về sau nàng liền bất tri bất giác ngủ mất.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Nhạc Linh Chi phát hiện bọn họ đã đi trên đường nhỏ trong thôn.

Cố Tranh vẫn cõng nàng, cõng lâu như vậy, dáng vẻ của hắn vẫn rất nhẹ nhàng , đây chính là ưu thế của người học võ ư?

Nhạc Linh Chi chưa quên hắn là một người có thể độ chân khí cho nàng, võ công khẳng định không kém.

Cố Minh đi ở phía trước đã nhìn không ra có dị dạng gì, nhìn cậu vững vàng bước chân, khẳng định cũng là người tập võ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, từng nghe được người lớn trong nhà nói qua, một nhà Cố Tranh là hộ ngoại lai, ông cố nội hắn mang một khoản tiền, nịnh bợ thôn trưởng thôn Cố gia, lại đả thông quan hệ trên trấn, ở thôn Cố gia mua ruộng mua đất, còn xây phòng ở, từ đây ở tại thôn Cố gia.

Ông nội Cố Tranh và cha đều là đơn truyền, đến thế hệ Cố Tranh này lại có năm huynh muội.

Phát giác Nhạc Linh Chi đã tỉnh, Cố Tranh quay đầu nói cho nàng: "Sắp đến nhà rồi."

Nhạc Linh Chi vỗ vỗ bả vai hắn, ra hiệu thả nàng xuống.

Cố Tranh buông Nhạc Linh Chi xuống, nhưng vẫn lôi kéo nàng đi về phía trước.

Thái dương vừa mới xuống núi, hai bên đường thôn còn có thôn dân đang lao động, nhìn thấy Cố Tranh lôi kéo tiểu cô nương cả người có vết máu thì đồng loạt nghe ngóng là ai?

Cố Minh thay đại ca trả lời: "Là đại tẩu của chúng cháu."

Tiểu tức phụ của Cố Tranh, đứa nhỏ câm điếc của thôn Linh Sơn?

Các thôn dân trở nên nhiều chuyện, nháy mắt sinh động.

Đoạn thời gian trước mẹ kế của đứa nhỏ câm kia yêu cầu Cố gia đón nàng qua cửa sớm, bị Cố nương tử cự tuyệt, việc này trong thôn thật nhiều người đều biết, còn tưởng rằng Cố gia sẽ bỏ đứa nhỏ câm kia, không nghĩ tới bị Cố Tranh cõng về nhà.

Các thôn dân muốn hỏi rõ ràng, nhưng bọn họ đã đi xa.

A Hùng đi về phía nhà mình bị thôn dân ngăn lại, hắn đành phải nói toàn bộ chuyện cho bọn họ nghe.

Các thôn dân đều lắc đầu thở dài, mắng Lưu thị không phải người.

Tình huống nhà Cố Tranh mọi người đều biết, lại thêm một đứa nhỏ câm, thời gian này làm sao sống, một nhà toàn là trẻ vị thành niên, sẽ không bị chết đói sao?

Nhưng mà Cố Minh cũng tính là mệnh lớn, bị rắn dẹp đầu cắn bị thương cũng có thể còn sống, đứa nhỏ câm kia là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng trách không được Cố Tranh chịu đón nàng về nhà.

*

Rất nhanh đã tới nhà Cố Tranh, Nhạc Linh Chi hiếu kì đánh giá, toà nhà cấp bốn này ở trong thôn cũng tính là khá có khí phái.

Tiền viện hậu viện đều có cây cối che lấp, tổng chiếm diện tích khoảng 1000 m2, vị trí địa lý cũng tương đối tốt, cách đó không xa chính là một con sông nhỏ yên ả.

Điều này nói rõ ông cố nội của Cố Tranh là một người có phẩm vị, có lẽ đã từng là người có tiền.

"Đại ca, nhị ca!"

Trong phòng một nam hài tám chín tuổi chạy ra, còn có một nữ hài bảy tuổi, hai người đều xanh xao vàng vọt, bụng nhỏ tròn trịa.

Nhạc Linh Chi vừa nhìn liền biết bọn họ thiếu dinh dưỡng, nguyên nhân một mặt là ăn không đủ no, một mặt khác là trong bụng bọn họ có giun đũa.

Hai đứa bé hiếu kì đánh giá Nhạc Linh Chi bên cạnh đại ca.

Cố Tranh đã cao hơn 1m75, Nhạc Linh Chi bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, chiều cao còn chưa đủ một mét ba, hai người đứng chung một chỗ, hình thành chênh lệch rõ ràng.

Cố Tranh quay sang Nhạc Linh Chi giới thiệu: "Tứ đệ của ta Cố Vũ, Ngũ muội Cố Oánh."

Hắn nói với hai huynh muội: "Nàng là đại tẩu của các ngươi."

Hai huynh muội đều rất kinh ngạc, bọn họ cũng biết, nàng dâu tương lai của đại ca là một người câm điếc, mẫu thân bọn họ còn nói qua, người câm điếc kia không xứng với đại ca.

Nhưng bây giờ đại ca mang nàng về nhà, còn thừa nhận nàng là đại tẩu.

Đây là có chuyện gì?

Cố Minh nhắc nhở bọn họ: "Còn không mau gọi đại tẩu."

"Đại tẩu." "Chào đại tẩu ạ."

Nhạc Linh Chi nghe thấy thanh âm thanh thúy của hai đứa bé, mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nàng không có trả lời bọn họ, mà là nhìn về phía Cố Tranh thương lượng với hắn.

(chúng ta còn là tiểu hài tử, trước đừng gọi đại tẩu được hay không? )

Cố Tranh suy nghĩ một chút, đáp ứng nàng: "Được, hai người bọn họ nhỏ hơn ngươi, gọi ngươi tỷ, ba người chúng ta lớn hơn ngươi, gọi tên ngươi được không?"

Nhạc Linh Chi cao hứng gật đầu, tiểu tử Cố Tranh này rất không tệ, chịu chiều theo nàng.

Nhưng mà cưng chiều trong mắt hắn liền khiến nàng có chút xấu hổ.

Cái này tính là gì, một đại cô nương trưởng thành bị một thiếu niên mười sáu tuổi cưng chiều?

Hai đứa bé lại khéo léo đổi giọng gọi "Linh Chi tỷ".

Ánh mắt Nhạc Linh Chi nhu hòa nhìn bọn họ, hài tử đáng thương, tỷ tỷ đến rồi thì sẽ không để các ngươi bị đói nữa, con giun trong bụng các ngươi, tỷ tỷ cũng sẽ giúp các ngươi chữa trị.

Sắc mặt của nàng ở trong mắt hai đứa bé biến thành: Tỷ tỷ này thật đáng thương, ngay cả lời cũng không biết nói, nàng hiện tại khẳng định rất ao ước biết nói chuyện như bọn họ.

Năm người vào phòng, Cố Tranh hỏi Cố Vũ: "Trong phòng bếp còn nước nóng không?"

Cố Vũ gật đầu: "Có, đệ vừa nấu một nồi nước nóng, đang chuẩn bị cho lau người cho tam ca."

Cố Tranh nói với Nhạc Linh Chi: "Ngươi tắm rửa trước, ta đi tìm một bộ quần áo có thể mặc cho ngươi, ngươi cứ mặc tạm đi, ngày mai dẫn ngươi lên trên trấn, mua hai bộ quần áo ngươi thích."

(Được.)

Nhạc Linh Chi một thân vết máu, cũng muốn tắm rửa nhanh một chút.

Nhìn thấy đại ca tự mình xách nước cho Nhạc Linh Chi, Cố Vũ trừng to mắt, cậu không nghe lầm chứ? Mua cho nàng hai bộ quần áo, đại ca lấy bạc ở đâu?

Gạo hoa buổi tối hôm nay nấu cháo vẫn là cậu và muội muội đi nhà Tiểu Phượng tỷ mượn.

Cố Minh đem Cố Vũ cùng Cố Oánh kéo đến trong phòng Cố Linh, nói với bọn họ: "Cả nhà chúng ta đều phải đối xử tốt với đại tẩu, ngàn vạn không thể ghét bỏ nàng không biết nói chuyện, nàng biết trị bệnh cứu người, nàng không chỉ cứu mệnh nhị ca, nàng còn có thể chữa khỏi chân của tam ca các ngươi!"

Cố Linh nghe vậy, con mắt sáng lên một cái, lập tức ảm đạm xuống, nhị ca nói như vậy nhất định là an ủi cậu.

Cố Minh đem chuyện xảy ra trên núi nói lại một lần, còn cho bọn họ nhìn vết thương trên đùi cậu.

Cố Oánh dọa đến bật khóc, ôm Cố Minh: "Nhị ca, huynh không phải có võ công sao? Vì sao lại bị rắn cắn, nếu huynh chết rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"

Cố Minh vỗ nhẹ Cố Oánh an ủi cô bé: "Muội làm lại sao khóc, nhị ca lại không có chết thật, chẳng qua nếu như không phải có đại tẩu chúng ta, nhị ca là thật chết rồi."

Cố Oánh hai mắt đẫm lệ, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải đối tốt với đại tẩu đã cứu mệnh nhị ca, dù là nàng câm điếc cũng phải đối tốt với nàng vô điều kiện!

Trong lòng Cố Vũ cũng đang sôi trào, trách không được đại ca lại đón nàng về nhà, thì ra là nàng cứu mệnh nhị ca.

Tưởng tượng nếu như nhị ca chết rồi, đoán chừng trời cũng sẽ sụp xuống, cho nên, cậu cảm kích đại tẩu, cậu cũng sẽ đối tốt với nàng vô điều kiện, cam đoan sẽ không để cho trẻ con trong thôn khi dễ nàng.

Cố Tranh kiểm tra kỹ nhiệt độ nước cho Nhạc Linh Chi xong, còn đưa cho nàng một bộ áo vạt ngắn mà trước kia hắn từng mặt rồi tới thăm tam đệ.

Cố Linh mười hai tuổi, nửa năm trước ở trên trấn cùng người khác xảy ra tranh chấp, trong lúc hỗn loạn bị người đánh cho tàn phế chân trái, kẻ cầm đầu chưa bắt được, tất cả tiền trị chân đều phải tự trả, đổi mấy đại phu chấn thương đều đều trị không hết.

Hiện tại toàn bộ cơ bắp của chân trái đều đã héo rút, cả người cậu cũng xanh xao vàng vọt, uể oải suy sụp.

Nhìn thấy tam đệ, trong lòng Cố Tranh siết chặt, đau đớn.

Những chuyện kiếp trước hắn từng trải qua, nhị đệ bị rắn độc cắn chết, trong nhà sầu vân thảm vụ, ngày hôm sau chôn nhị đệ xong, tam đệ liền dùng một cây dùi đâm vào tim, giải quyết sinh mệnh của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play